Đại Địa Chủ
Chương 192 : Cường mua cường bán
Ngày đăng: 17:04 18/04/20
Sùng Minh năm thứ 28, tháng 10, thời tiết dần chuyển lạnh.
Một chiếc xe ngựa đen vui sướng chạy trên đường, lục lạc treo trên xe phát ra tiếng leng keng leng keng, hấp dẫn sự chú ý của người đi đường không tự chủ được nhìn qua.
Đó là một chiếc xe ngựa vẻ ngoài xa hoa lại mang theo vài phần trầm ổn nội liễm, chỉnh thể đường cong phi thường lưu sướng (Himeko: có cảm giác đang tả siêu xe chứ không phải xe ngựa), tựa như một con báo đen lao nhanh, vui sướng chạy tới đích đến, ngồi trên chiếc xe ngựa là An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên.
Họ còn mang theo rất nhiều hàng hóa, đều là vải vóc, Việt Thất đã mang một phần đến đó trước. Quản Túc cùng Thiệu Phi không đi, bọn họ tiếp tục lưu lại Xương Châu trông coi Dệt Tâm xưởng, hơn nữa cũng có nhiệm vụ khác An Tử Nhiên giao cho. Chuyến hàng lần này là từ xưởng ở Mai Huyện, số lượng không nhiều lắm.
Vì có hàng hóa nên họ đi nửa ngày mới tới Hồng Châu.
An Tử Nhiên không muốn gióng trống khua chiêng nên không cho Trương Hà chuẩn bị chỗ ở, địa vị của hắn cao, nhất cử nhất động đều dẫn người chú ý. Tuy thân phận của hắn cùng Phó Vô Thiên sớm hay muộn sẽ bại lộ nhưng hiện tại có thể dấu thì dấu.
Kiến Phủ là địa phương phồn hoa nhất Hồng Châu, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, người đi trên đường vội vàng, vừa nói vừa cười, hình ảnh phi thường náo nhiệt. An Tử Nhiên mua ba chỗ thôn trang, trong đó có một chỗ là ở Kiến Phủ.
Kiến Phủ có danh đất lành chim đậu, tài nguyên phong phú giúp bá tánh nơi này không lo ăn mặc, cơ hồ bữa nào cũng có thể có thịt, mỗi nhà mỗi hộ toàn phú có thừa, cho nên trình độ sinh hoạt có thể nói là tốt hơn rất nhiều nơi trên Đại Á.
Hai người xuống xe ngựa, lập tức cảm nhận không khí mang hơi ẩm. Có một con sông lớn chảy qua Kiến Phủ nên không khí ở Kiến Phủ hàng năm ẩm ướt hơn phương Bắc.
Bầu trời ở Kiến Phủ trong sáng hơn Quân Tử Thành, khuôn mặt bá tánh cũng sáng lạn hơn những nơi khác, họ không cần mỗi ngày bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai, thời gian nhàn hạ còn có thể cùng thân nhân đi dạo phố mua đồ, đi trên đường có thể nghe tiếng họ cười vui, có tiểu hài tử đuổi bắt nhau vui nhộn.
Thấy vậy, An Tử Nhiên biết hắn chọn đúng rồi.
Tiệm vải cũng đã được Trương Hà tìm người chuẩn bị, khi Việt Thất tới cũng đã có thể vào ở. Tiệm vải trước kia là một tòa trạch viện lớn, chủ nhân trước của nó tu chỉnh thành một tòa trang viên, nơi này trước đó bán lương thực.
Buổi chiều, tiệm vải Dệt Tâm đột nhiên dọn mấy chiếc bàn dài ra trước cửa, lại lấy ra hơn mười cuộn vải màu sắc tươi đẹp bày lên, hơn nữa còn có ba bộ trang phục làm sẵn, dành cho cha mẹ cùng tiểu hài tử, có thêu họa tiết, phi thường đẹp.
Tiệm vải Dệt Tâm ở trên đoạn đường đẹp nên người đến người đi rất nhiều, lập tức có người chú ý, thực mau, họ nhận ra loại vải dệt này không giống thường. Có người nhịn không được đi qua coi một chút, khi họ sờ vào, tức khắc cảm nhận được sự ấm áp không giống vải bố.
“Đây là vải dệt gì?” Một phụ nhân kinh hô ra tiếng, nàng thường làm quần áo cho người trong nhà, gia đình nàng không thực giàu có nên chỉ có thể mặc vải bố thô ráp, đã sớm quen thuộc với vải bố, loại vải dệt này tuyệt không phải vải bố, nàng cũng không biết vải dệt này tên là gì.
Nữ tử đứng ở một bên vẫn luôn mang theo nụ cười lập tức giải thích, thanh âm của nàng điềm mỹ vừa phải, người chung quanh đều có thể nghe thấy.
“Thưa phu nhân, loại vải này là một loại vải dệt kiểu mới, tên là vải bông, nó có ưu điểm thấm mồ hôi cùng thông thoáng, ngài có thể sờ và cảm nhận, nó không chỉ nhẹ hơn vải bố, hiệu quả giữ ấm cũng thực không tồi, mặc vào cảm thấy nhu hòa, nếu ngài muốn tự cảm thụ cũng có thể vào trong cửa hàng, bên trong có đồ may sẵn để ngài mặc thử.” Nữ tử là nhân viên của tiệm vải Dệt Tâm, tương đối điềm mỹ nên được An Tử Nhiên an bài ở bên ngoài.
Phụ nhân cảm thấy hứng thú, lập tức đi vào mặc thử. Chính như nữ tử nói, dùng vải bông làm thành quần áo còn ấm áp hơn tưởng tượng, mềm mại với làn da, sẽ không giống vải bố ma sát làm da ma đỏ ửng.
Phụ nhân vui mừng khôn xiết, đây là vải dệt lý tưởng của nàng, hơn nữa mùa đông đã tới, vì thế nàng không nói hai lời mua một cuộn vải, giá tuy đắt hơn vải bố một ít nhưng không quá cao, với gia cảnh của nàng thì vẫn chi ra được.
Không bao lâu, danh tiếng của vải bông lan truyền. Vải dệt kiểu mới mềm mại ấm áp hơn vải bố, giá cả lại không phải rất cao, ba điểm này đủ để khơi mào trí tò mò của bá tánh.
Ngắn ngủn hai canh giờ, bậc cửa của tiệm vải Dệt Tâm thiếu chút nữa bị giẫm nát, đứng ở cửa là có thể thấy bên trong chen chúc một đống người, mọi người sau tiếp trước, dường như lo lắng muộn một bước sẽ bán hết, cơ hồ không ai do dự. Cũng có người ảo não bởi vì họ đã mua vải ở cửa hàng khác, mua nữa chẳng phải là lãng phí.
Cùng ngày vẫn có người không mua được, bởi vì số vải bán trong ngày đầu tiên đã hết, chưởng quầy nói cho họ ngày mai lại đến, không ít người thất vọng rời đi, trong lòng hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải đến sớm một chút.
Ngày khai trương, đại thắng!