Đại Địa Chủ

Chương 206 : Cầu hôn

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Xe ngựa chạy qua khu chợ náo nhiệt, cuối cùng dừng trước cổng lớn Trịnh gia.



Trịnh gia mấy ngày hôm trước đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhất cử nhất động đều được chú ý. Vì thế, khi Trịnh Quân Kỳ bước xuống từ trên xe ngựa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại kinh ngạc của mọi người gần đó dừng hết trên người Trịnh Quân Kỳ.



Trịnh gia Đại tiểu thư không phải tư bôn với Đại quản gia của Phó Vương phủ sao? Sao lại đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ bị Phó quản gia vứt bỏ nên xám xịt chạy về?



Vài người vừa lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa thì lại thấy Phó Dịch từ trên xe ngựa nhảy xuống, thần thái sáng láng, trước sau như một ưu nhã.



“Vào đi thôi.”



Trịnh Quân Kỳ xoay người nhìn Phó Dịch, cười nói: “Được, ngày mai gặp lại.”



Phó Dịch cười gật gật đầu, “Ngày mai gặp lại.”



Trịnh mẫu được tin nữ nhi trở về thì mừng đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Những lời đồn đó bà đã sớm nghe nói, tuy biết nữ nhi cùng Phó Dịch rời đi là vì chuyện làm ăn, nhưng mặc cho ai nghe được tin nữ nhi của mình bị người bôi nhọ thì cũng sẽ không cao hứng.



“Nương, làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ phát hiện từ sau khi trở về, có người nhìn nàng với ánh mắt rất lạ, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có hoài nghi, làm nàng không hiểu ra sao.



Trịnh mẫu nhìn ra phía sau nữ nhi nhưng không nhìn thấy người đó, có lẽ đối phương chỉ đưa nữ nhi đến nhà rồi đi luôn, không cấm thở dài một hơi, “Nha đầu, con thành thật nói, Phó Dịch rốt cuộc chuẩn bị khi nào cưới con?”



Trịnh Quân Kỳ trên mặt tức khắc hiện lên một mạt thẹn thùng đỏ ửng, “Nương, sao nương lại… Con vừa mới trở về mà sao đã hỏi chuyện này?”



“Nương có thể không hỏi sao?!” Trịnh mẫu chuẩn bị khóc thành tiếng, “Hôn sự của con nếu cứ kéo dài, về sau sẽ thật sự bị người bôi nhọ đến không gả được.”



Trịnh Quân Kỳ hoảng sợ, không nghĩ tới một câu lại khiến cho Trịnh mẫu phản ứng lớn như vậy. Từ khi cha qua đời, nàng đã rất ít khi thấy Trịnh mẫu xúc động như vậy, nghĩ nghĩ, nàng lập tức đoán nhất định là đã xảy ra đại sự gì rồi.



“Nương, rốt cuộc sao lại thế này, nương đừng khóc nữa a!”




“Lần này tới là có một việc muốn thỉnh Chúc Đại công tử hỗ trợ.”



“Chuyện gì?” Chúc Tấn Minh cảnh giác nhìn hắn.



“Chúc Đại công tử thông minh tài trí, ta nghĩ ngươi hẳn đã đoán được mục đích ta tới đây, ta cũng không muốn quanh co. Ta hy vọng Chúc Đại công tử có thể ra mặt chứng minh Quân Kỳ trong sạch, chuyện khác ta sẽ không truy cứu.”



Sắc mặt Chúc Tấn Minh thoáng chốc trở nên rất khó coi.



Chỉ chốc lát, Phó Dịch rời đi. Câu nói cuối cùng, hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh nghe hiểu, còn lựa chọn thế nào thì phải xem chính hắn, nhưng hắn tin tưởng Chúc Tấn Minh sẽ đưa ra đáp án hắn muốn.



Quả nhiên, Chúc gia ngày hôm sau thả ra tiếng gió. Chúc Tấn Minh chính miệng chứng thực Trịnh gia vẫn chưa đáp ứng hôn sự, từ đầu tới cuối, Trịnh Quân Kỳ cũng không đáp ứng cái gì, hai người chỉ gặp mặt mà thôi, bởi vậy cũng không có cái gọi là bắt cá hai tay.



Tin tức nhanh chóng thổi quét, bá tánh bát quái lại bắt đầu thảo luận chuyện này, nhưng thực mau có một chuyện làm người khiếp sợ khác bắt đầu oanh tạc.



Phó Vương phủ vì tỏ vẻ coi trọng đối với con dâu tương lai Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch về Quân Tử Thành đến ngày thứ ba, Phó Vương phủ mang sính lễ đến Trịnh gia cầu hôn. Tin tức một truyền ra, toàn thành đều sôi trào.



Phó Dịch qua tuổi bốn mươi cùng gái lỡ thì Trịnh Quân Kỳ đã hai mươi bảy, hai người thoạt nhìn không xứng đôi lại sắp thành thân?



Các nam nhân thật cao hứng, các nữ nhân thực thương tâm.



Còn Trịnh gia đã sớm bị kinh hỉ thật lớn này tạp đến hôn mê. Trịnh mẫu quả thực nói không ra lời, cả người kích động như điên khùng, nữ nhi quả nhiên không nói sai, Phó Vương phủ không chỉ ra mặt giải quyết mọi chuyện, thậm chí còn cho các nàng một kinh hỉ thật lớn.



Trịnh Quân Kỳ không tốt hơn Trịnh mẫu là bao. Phó Dịch vẫn không nói gì nên nàng cũng không dám khẳng định. Ngày hôm qua trong lòng còn thấp thỏm, hôm nay Phó Vương phủ trực tiếp tới cửa cầu hôn, nàng cả người đều bị hạnh phúc đột ngột làm cho mê mẩn.



Nàng… không phải đang nằm mơ chứ?