Đại Địa Chủ
Chương 208 : Thổ lộ
Ngày đăng: 17:04 18/04/20
Phó Dịch và Trịnh Quân Kỳ trở về từ Phượng Thành không chỉ mang về tin tức tốt, còn có nghệ nhân am hiểu kỹ thuật dệt.
Trịnh gia phát triển đến bây giờ đã có thể mở ba nhà xưởng. Người am hiểu nghề dệt ở Quân Tử Thành không dễ tìm, cho nên mới chiêu ở Phượng Thành. Một phần sẽ làm việc ở Trịnh gia, số còn lại sẽ làm việc cho An Tử Nhiên.
Hà sư phó ở Phó Vương phủ đã hơn nửa năm. Trịnh Quân Kỳ ban đầu không nghĩ để họ ở lại Phó Vương phủ lâu, sau lại thấy vài vị sư phó làm việc ở đó rất vui vẻ, hơn nữa vì lý do cá nhân nên nàng quyết định để vài vị sư phó đến chỗ An Tử Nhiên. Với trình độ của An Tử Nhiên, mấy vị sư phó về sau căn bản không lo thất nghiệp. Nhưng nếu họ muốn trở về, Trịnh gia lúc nào cũng hoan nghênh họ.
Nửa tháng sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mang theo những người này đi Xương Châu. Nhà xưởng thứ ba của Trịnh gia chuẩn bị xây ở Xương Châu. Trịnh Quân Kỳ vốn định đi cùng nhưng Trịnh mẫu không chịu.
Hai mươi ngày nữa là đến ngày thành hôn, tân nương hẳn nên ở yên trong nhà, trước kia ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì thôi, hiện tại không thể được. Lão Vương gia cũng đồng ý, Phó Dịch cũng không thể tùy tiện đi loạn.
Thành thân đối với rất nhiều người là chuyện cả đời chỉ có một lần. Người khác không dám nói, nhưng nam nhân của Phó Vương phủ đều rất chuyên tình, cả đời họ chỉ có một thê tử.
Trường hợp của lão Vương gia là không thể đoán, trước ngoài ý muốn, nhưng ông xác thực rất chung thủy với lão Vương phi. Lão Vương phi không đến bốn mươi tuổi đã qua đời, lão Vương gia không đi bước nữa, vẫn độc thân đến bây giờ.
Lão Vương gia rất coi trọng hôn sự của tiểu nhi tử nên chuyện gì cũng phải tự mình làm, tỷ như giá y, ông tìm người tới may đo cho Phó Dịch, còn đứng ở bên cạnh thường thường chỉ điểm, còn khẩn trương hơn cả đương sự.
Ở Trịnh gia, Trịnh Quân Kỳ cũng bị Trịnh mẫu chà đạp một lần. Trịnh mẫu là người từng trải, lại là nữ cho nên rất nhiều chuyện đều phải lải nhải một lần, làm nàng phải giơ tay đầu hàng. Bỗng nghe nói có người tìm nàng, nàng nhờ nha hoàn đi nói cho Trịnh mẫu một tiếng, sau đó chạy đi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Trịnh Quân Kỳ mới vừa nhẹ nhàng thở ra, ra cửa liền thấy Phó Dịch, vội vàng thu hồi vẻ mặt. Nàng không biết vì cái gì, ngày thành hôn càng gần, nàng đứng trước mặt Phó Dịch trước mặt càng không được tự nhiên.
Có thể là quá khẩn trương, hai mươi ngày nữa, nàng sẽ cùng nam nhân này trở thành người một nhà, nghĩ đến đó, trái tim lại bùm bùm nhảy không ngừng.
“Có muốn đi nghe diễn không?” Phó Dịch cười hỏi.
Quen biết lâu như vậy, Trịnh Quân Kỳ đã sớm biết nghe diễn là thú vui giải trí ngày thường của Phó Dịch. Nàng cũng từng đi nghe với hắn một lần, tuy không đặc biệt thích, nhưng có thể ở bên người trong lòng, nàng liền rất vui vẻ.
Thật là! Sắp thành thân rồi còn không chịu nói thật!
Trịnh Quân Kỳ càng nghĩ càng giận. Thấy nàng tức giận, Phó Dịch rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Trịnh Quân Kỳ không nghĩ để ý đến hắn. Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có hơi thở phả vào lỗ tai, chưa kịp quay đầu, một thanh âm trầm thấp mang theo vài phần gợi cảm vang lên, chỉ hai người nghe thấy.
“Bởi vì ta coi trọng nàng.”
Trịnh Quân Kỳ đằng một tiếng đỏ mặt, gương mặt giống như lửa đốt, trán đều tẩm ra mồ hôi. Lão nam nhân im lặng thì thôi, mở miệng thật là kinh người, nàng lại còn cảm thấy Phó Dịch như vậy càng làm nàng mặt hồng tim nhảy, dĩ vãng luôn thấy Phó Dịch ôn hòa, chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ nói ra lời như vậy.
Có đôi khi, chưa chắc nói ra chữ ‘thích’ mới có thể bày tỏ, Phó Dịch hắn không còn là tiểu tử nên không nói được những lời buồn nôn như vậy, nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần ý tứ tương đồng là được, hơn nữa những lời này còn trực tiếp hơn ‘ta thích nàng’.
Trong mắt người ngoài, hai người đang tán tỉnh nhau, tuy rằng không nhiều lắm. Người xem diễn đa phần từng có sơ giao với Phó Dịch, nam nhân anh tuấn ôn hòa ngày thường cũng sẽ trêu đùa thê tử tương lai, thật làm họ mở rộng tầm mắt.
“Nam nhân quả nhiên vẫn phải cưới một thê tử quản được mình mới có thể hạnh phúc a!” Một người mê xem hát nhịn không được cảm thán một câu.
Một người khác tức khắc trêu chọc, “Ngươi ngày thường không phải thường oán giận thê tử quản này quản kia, còn nói nếu sớm biết nàng thích xen vào việc của người khác như vậy thì sẽ không cưới nàng hay sao.”
“Đi đi đi!” Người mê xem hát cũng nhịn không được cười rộ lên.
Người nọ cười ha ha.
Trong đông đảo ánh mắt hâm mộ, có một người ghen ghét nhìn lên.