Đại Địa Chủ

Chương 214 : Thành thân

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Sùng Minh năm thứ 29, đầu tháng tư



Không trung lơ lửng nhiều tầng mây trắng, được dương quang sáng lạn chiếu xạ mà tỏa sáng lấp lánh.



Sáng sớm, Phó Vương phủ được bao phủ trong không khí vui mừng, tiệc cưới mà mọi người mong đợi hồi lâu rốt cuộc tới.



Tiếng chiêng tiếng trống kinh thiên động địa dẫn đến Trịnh gia, hai chữ ‘hỉ’ đỏ trên cửa đặc biệt nổi bật, tân nương được hỉ bà dẫn ra.



Phó Dịch mặc tân lang phục màu đỏ đã đứng ngoài cửa lớn, dáng người đĩnh bạt tựa thanh tùng, mặt mày như sơn thủy họa, thanh tú sâu sắc, chung quanh không biết có bao nhiêu người kinh sợ tròn mắt nhìn hắn.



Nhìn thấy tân nương, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhu hòa. Mỉm cười, đi nhanh về phía trước cầm lấy tay tân nương từ tay hỉ bà.



“Oa!” Tân nương phát ra tiếng kinh hô nhẹ, nhanh chóng bị ồn ào xung quanh bao phủ, gương mặt trang điểm nhẹ ửng hồng.



Tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng không ai nói gì, hỉ bà thậm chí cười đến giống đóa cúc, cùng nha hoàn cười trộm.



Phó Vương phủ, mọi người chờ đến nôn nóng cuối cùng cũng nghe được tiếng chiêng trống của đội đón dâu, giương mặt thoáng chốc vui mừng lên.



Chu quản gia chạy nhanh trở về báo, “Vương gia, Vương phi, đội đón dâu đã trở lại!”



Lão Vương gia như bị lửa thiêu mông đứng ngồi không yên, nếu Phó Vô Thiên không ngăn lại thì ông thiếu chút nữa lao ra. Nguyện vọng 21 năm sắp được thực hiện, khó trách lão Vương gia sẽ kích động như vậy. Tất cả mọi người đều hiểu cho ông, còn cho rằng lão Vương gia coi Phó Dịch là thân sinh nhi tử mà đối đãi.



“Họ vào được!” Chu quản gia hô một tiếng, kinh hỉ chạy ra ngoài.



Tân lang anh tuấn nắm tay tân nương chậm rãi đi trên thảm đỏ, tựa như đôi bích nhân trời sinh, nhất cử nhất động lôi kéo ánh mắt mọi người, gió nhẹ thổi qua vạt áo, hình ảnh tựa như bước ra từ bức họa.



“Thật hâm mộ!” Vì tham dự ngày thành thân của Phó Dịch, Thiệu Phi cùng Quản Túc gấp gáp trở về. Thấy vậy, Thiệu Phi lập tức lộ vẻ hâm mộ, nếu hắn không thành một đôi với Quản Túc, đây cũng là chuyện quan trọng nhất nhân sinh của hắn.



Quản Túc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngươi nếu thích, về sau chúng ta cũng có thể thành thân.”



Thiệu Phi quay đầu, ghét bỏ đánh giá hắn, “Ngươi quá cao, nào có tân nương cao hơn tân lang, quá không hài hòa.” (Himeko: Ô hô hô, Tiểu Phi muốn ở trên.)




Phó Dịch lấy đi chén rượu trong tay tiếp nhận, “Rượu này gọi là Cực Nhật Túy.”



“Cực Nhật Túy?” Trịnh Quân Kỳ không rõ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã mông lung.



Thấy vậy, ánh mắt Phó Dịch trở nên thâm thúy, đặt hai chén rượu lên bàn mới ngồi lại bên người nàng. Vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đột nhiên ngả ra, Phó Dịch vội vàng đỡ lấy.



Trịnh Quân Kỳ ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tướng công còn chưa trả lời ta.”



Phó Dịch vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cực Nhật Túy là rượu để trợ hứng ngày thành thân, tác dụng của nó đối với nữ quả nhiên vẫn quá lớn, mới một ly đã say.”



“Trợ hứng?” Trịnh Quân Kỳ lại nghe được một từ nàng không rõ, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.



“Không hiểu không sao, ta dạy nàng.” Phó Dịch ôm eo nàng.



Trịnh Quân Kỳ lại đột nhiên đẩy hắn ra, “A, đừng tới gần ta, nóng quá.” Người nàng mềm như bông, căn bản không lay động Phó Dịch mảy may, ngược lại bị hắn ôm đến càng chặt.



Phó Dịch không nghĩ tới đêm tân hôn, tân nương sẽ biến thành con ma men, như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng quá khẩn trương. Cởi xuống mũ phượng trên đầu nàng, lại cởi giá y đỏ hoa lệ treo trên bình phong, hắn quay đầu lại nhìn tân nương nằm trên giường không ngừng kéo quần áo, tâm cảnh của hắn cũng bị ảnh hưởng, ly rượu kia trong cơ thể hắn cũng bắt đầu phát huy công hiệu.



Sớm biết vậy thì không nên để lão Vương gia chuẩn bị, Phó Dịch có một chút hối hận, lại nhanh chóng ném ý niệm này đi, tên đã lên dây không thể không bắn.



Phó Dịch nằm cạnh Trịnh Quân Kỳ đã không còn tỉnh táo, da thịt dần lộ ra, hoạt sắc sinh hương.



Lão Vương gia đi rồi lại quay lại. Ông nhìn phòng tân hôn không có động tĩnh gì, trong lòng thực lo lắng, sợ họ không thành công, liền nghĩ thử đi qua xem sao. Bỗng có người đột nhiên chắn trước mặt.



“Tổ phụ muốn đi đâu?”



Lão Vương gia nhìn tôn tử ôm tay vẻ mặt cười như không cười, lập tức chột da, khụ một tiếng, “Thì ra con ở đây, bổn vương đang muốn tìm con, đi theo ta.”



Phó Vô Thiên nhìn bóng tổ phụ chạy trối chết, cười nhạo một tiếng.