Đại Địa Chủ

Chương 217 : Diêu Thời Vũ

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Phó Nguyên Võ chết, Tam hoàng tử liền hoàn toàn án binh bất động. Kết cục của Phó Nguyên Võ thời thời khắc nhắc nhở họ không bước lên vết xe đổ, nhưng họ cũng không thể trơ mắt nhìn Phó Nguyên Thành bước lên ngôi vị hoàng đế.



Hơn nữa, Tam hoàng tử cùng Úc gia vẫn cảm thấy Phó Nguyên Võ chết quá mức không thể tưởng tượng. Họ đã từng là đối thủ, tục ngữ nói, nhất hiểu biết mình không ai hơn đối thủ, họ không đặc biệt hiểu Phó Nguyên Võ, nhưng biết hắn không phải loại không màng đại cục, được ăn cả ngã về không, dưới tình huống không nắm chắc mà bức vua thoái vị, thuần túy là tìm chết, cho nên họ hoài nghi Phó Nguyên Thành đã làm gì đó với Phó Nguyên Võ.



Úc Chính lo lắng Tam hoàng tử cũng sẽ xảy ra chuyện nên trong khoảng thời gian này hạn chế hành động của hắn, không cho hắn ra ngoài, tiến cung cũng có người đi cùng.



Đại hoàng tử soán vị không ảnh hưởng đến bá tánh Quân Tử Thành. Đại khái là bởi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người thậm chí chưa kịp phản ứng đã kết thúc, cho nên cũng không có nhiều cảm tưởng, mọi người vẫn sinh hoạt bình thường.



Ba ngày sau, Điểm Trang Các của Trịnh Quân Kỳ khai trương.



Chính như tên gọi, Điểm Trang Các kinh doanh đồ trang điểm và các loại vật phẩm dành cho nữ giới. Điểm Trang Các nằm trên đoạn đường đẹp, mỗi ngày sớm hay muộn đều có rất nhiều người đi qua, già trẻ gái trai, kết bè kết đội, quan trọng nhất chính là, phụ cận còn có nam quán cùng thanh lâu.



Bất luận là thanh lâu hay nam quán, cả nam lẫn nữ đều cần trang điểm, mỹ mạo là cần câu cơm của họ cho nên nhu cầu với đồ trang điểm đều rất cao, bởi vậy phụ cận cũng có không ít cửa hàng bán son phấn.



Điểm Trang Các khai trương thu hút rất nhiều sự chú ý, có người đã chuẩn bị thăm dò.



Nhu cầu tiêu thụ tăng cao, lực cạnh tranh cũng càng lúc càng lớn. Vì đoạt khách hàng, các thương nhân đua nhau giảm giá, kéo theo đó là chất lượng son phấn giảm sút, có phấn mặt còn trộn thêm chất độn nên không sạch sẽ, màu sắc nhợt nhạt, chất lượng không khả quan.



Tuy nhiên, các phu nhân hoặc cô nương gia cảnh giàu có thông thường sẽ không mua loại hàng rẻ này. Cửa hàng son phấn chân chính có danh khí cũng sẽ không bán son phấn kém chất lượng.




“Tử Nhiên, đây chính là son phấn bán ở Điểm Trang Các.” Trịnh Quân Kỳ lấy ra mấy hộp son phấn, mỗi một đều được thiết kế tỉ mỉ, vẻ ngoài đẹp cũng rất quan trọng.



An Tử Nhiên yên lặng không nói gì, “Thẩm thẩm, ta không cần.” Hắn không phải nữ nhân, dùng son phấn làm gì, truyền ra thì hắn cũng không cần thể diện.



An Tử Nhiên yên lặng không nói gì, “Thẩm thẩm, ta không cần.” Hắn không phải nữ nhân, dùng son phấn làm gì, truyền ra thì hắn cũng không cần thể diện.



Trịnh Quân Kỳ nở nụ cười, biết ngay hắn sẽ nói vậy mà, “Không cần cũng cầm lấy, có thể tặng cho nha hoàn, Thu Lan cùng Xuân Lan đều không tồi. Ta giới thiệu một người, hắn chính là Diêu Thời Vũ.” Vừa nói vừa đẩy Diêu Thời Vũ đang đứng ngốc ra phía trước.



Thiếu niên rốt cuộc sực tỉnh, thấy hai đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, dọa hắn giật mình.



Trịnh Quân Kỳ không chê cười, giới thiệu: “Diêu Thời Vũ, đây chính là Vương gia, bên cạnh là Vương phi.”



Diêu Thời Vũ nằm mơ cũng không ngờ người cứu hắn là người của Phó Vương phủ, hơn nữa hắn hiện tại đang mặt đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết. Chiến thần là thần tượng của hắn từ nhỏ đến lớn, đến bây giờ cũng không thay đổi, nghĩ vậy, tâm tình thoáng chốc kích động, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.



“Thảo… thảo dân bái kiến Vương gia, Vương phi.” Diêu Thời Vũ nơm nớp lo sợ quỳ xuống, hắn chỉ là bình dân, tính cách được cha mẹ dưỡng khá tốt, không kiêu ngạo ương ngạnh, lần đầu tiên nhìn thấy ngườin tôn quý, tức khắc cảm thấy khẩn trương.



An Tử Nhiên nghe thôi đã cảm thấy đầu gối rất đau, quỳ thật dùng sức.