Đại Địa Chủ

Chương 221 : Tỉa lông mày

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Ở thế kỷ 21, trang điểm có thể nói là một hình thức nghệ thuật, một bữa thịnh yến dành cho thị giác, sự thần kỳ đạt tới một loại mỹ cảm chấn động.



Nhưng ở thời cổ đại mà các phương diện đều lạc hậu, muốn tinh thông hoá trang rất khó. Mọi người chỉ có thể dùng son phấn đơn giản che đi tì vết trên mặt, hoàn toàn không thần kỳ đến độ có thể biến nam thành nữ.



Đây chỉ là một nguyên nhân. Gương đồng mờ mờ, tầm nhìn không tốt. Trong phòng An Tử Nhiên cũng có gương đồng, nam nhân không cần đến gương nhiều như nữ nhân nên hắn chưa bao giờ để ý, nhưng hắn thấy muốn nhìn rõ các chi tiết trên mặt là rất khó.



Thẩm thẩm biến mặt mình thành mặt mèo, hắn tuy rất câm nín nhưng cũng thực thông cảm cho nàng.



Ăn sáng xong, bốn người đến đại đường. Trịnh Quân Kỳ rất hứng thú với người mà Tử Nhiên nhắc tới. Nàng cho rằng An Tử Nhiên hẳn là không hứng thú với phương diện này, không có tiếp xúc gì mấy, không ngờ hắn có người quen trong nghề.



“Tử Nhiên, nhanh giới thiệu người kia, nàng rốt cuộc là ai?” Mới vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đã gấp gáp mở miệng, nàng thấy người thông thạo trang điểm đều là nữ.



An Tử Nhiên không lập tức trả lời, chậm rì rì uống ngụm trà, “Thẩm thẩm cho con xem hộp trang điểm.”



Trịnh Quân Kỳ lập tức lấy hộp trang điểm ra.



An Tử Nhiên mở ra. Hộp trang điểm của Trịnh Quân Kỳ đầy đủ mọi thứ: hương phấn, bông tơ, bông dặm phấn, gương đồng (Tác giả: còn thiếu gì không ⊙?⊙), nhíp, trâm cài đầu, phấn mặt, châm y, vân vân và mây mây. Trước kia, Trịnh Quân Kỳ sẽ không mang nhiều như vậy, nhưng từ khi mở Điểm Trang Các, nàng cũng học các phu nhân khác, nhét cho đầy hộp trang điểm của mình.



Nhưng hắn không chịu nổi, mấy thứ thượng vàng hạ cám trộn lẫn, căn bản không tách ra phân loại, một phần là do hộp trang điểm chỉ có hai tầng, đồ vật quá nhiều, hai tầng căn bản không đủ dùng.



“Làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy hắn nhăn mày, không rõ nguyên do hỏi.



An Tử Nhiên lắc đầu nói: “Thẩm thẩm, có thời gian làm hộp trang điểm lớn một chút. Hộp trang điểm nhỏ như vậy, nếu người khác nhìn thấy nó bừa bộn thế này, nhất định sẽ cho rằng thẩm thẩm là người rất lôi thôi.”



Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, có lý.



An Tử Nhiên bày hết gương đồng, mi bút, hương phấn, phấn mặt, bông dặm phấn ra bàn. Hành động của hắn tức khắc làm Trịnh Quân Kỳ cảm thấy nghi hoặc, đây là muốn dạy nàng nên bày thế nào sao? Lại nói, Tử Nhiên sao biết mấy thứ này?




“Thẩm thẩm, Vương phi còn chưa hoạ mi.” Phó Vô Thiên bắt chéo nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của thẩm thẩm, liền đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nữ nhân ai cũng yêu cái đẹp.



Nghe vậy, Trịnh Quân Kỳ mới phát hiện An Tử Nhiên buông cái nhíp rồi cầm lấy hộp trang phấn, thoa một chút lên lông mày, một lát sau mới bắt đầu vẽ.



Mi bút (Himeko: chì kẻ mày) làm từ thạch đại, cũng có tên thạch mặc (*), nữ nhân đều dùng thứ này để vẽ lông mày.



(*)石墨: đá graphite



Mới được tỉa xong, hai bên mày đều hồng hồng, mi bút có chút thô ráp nên có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được. Vẽ xong, An Tử Nhiên không lấy gương cho nàng xem, trực tiếp lấy phấn mặt, ở thế kỷ 21 gọi là phấn má hồng.



Thoa phấn mặt là theo sở thích cá nhân, nếu thích đậm thì thoa nhiều một chút, nhưng trong mắt An Tử Nhiên thì không khác gì mông khỉ, chỉ người diễn kịch mới thoa nhiều như vậy. Hơn nữa thoa phấn mặt chủ yếu vì làm mình có huyết sắc, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng thoa một chút, có khí sắc tốt là được.



Cuối cùng là son môi, son môi có dạng sáp, thứ này bình thường chỉ nhà có tiền mới có thể dùng, nhà nghèo thường chỉ cần giấy hồng, nhấp một chút là được.



Toàn bộ cần ba mươi phút. Tốc độ của An Tử Nhiên đã rất mau, một nữ tử trang điểm một canh giờ chắc cũng chưa xong.



Hắn trực tiếp đưa gương đồng cho nàng, “Được rồi.”



Trịnh Quân Kỳ không lập tức xem, nàng nhìn về phía Phó Dịch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn xem có được không, lại phát hiện hắn đang không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia kinh diễm.



“Đẹp, đẹp sao?”



Phó Dịch kinh ngạc cảm thán một tiếng, “Đẹp vô cùng.”



Tâm tình của Trịnh Quân Kỳ thoáng chốc trở nên vi diệu.