Đại Địa Chủ
Chương 227 : Di chiếu
Ngày đăng: 17:04 18/04/20
Sùng Minh năm thứ 29, mồng 2 tháng 8, Sùng Minh Đế trút hơi thở cuối cùng tại Đại Càn điện, hưởng thọ 53 tuổi, tại vị 29 năm không có một công tích được ca công tụng đức, lại có một đống lớn thị phi.
Tiếng chuông liên tiếp vang mười sáu tiếng, đại biểu cho tin hoàng đế băng hà. Các đại thần sôi nổi chạy tới, nhanh chóng tụ tập ngoài Đại Càn điện, châu đầu ghé tai, ầm ỹ một mảnh. Một lát sau, vài vị Thượng thư được mời vào Đại Càn điện.
Thấy Sùng Minh Đế nằm đó, vài lão Thượng thư khóc rống một tiếng.
Đúng lúc này, Thi Vân Linh có chút vội vàng lên tiếng: “Lâm thượng thư, tất cả mọi người đang tụ tập đông đủ, trước hết nói chính sự đi.”
Nghe vậy, Đại Càn điện nháy mắt an tĩnh lại. Phó Nguyên Thành không ngờ mẫu phi sẽ sốt ruột như vậy, tình huống bây giờ căn bản không thích hợp để nói gì, lại không kịp ngăn cản.
Ánh mắt Phó Vô Thiên lập tức lướt qua dừng trên người nàng, tầm mắt sắc bén như một thanh chủy thủ lột từng lớp da nàng xuống, “Không biết cái Thi phi nương nương gọi là chính sự là cái gì, có thể nói cho bổn vương nghe một chút.”
Thi Vân Linh há miệng, theo bản năng nhìn qua nhi tử, thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, lập tức ngậm miệng, phát hiện mình quá mức sốt ruột, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự.
Phó Nguyên Thành lập tức đứng ra bổ cứu: “Ý của mẫu phi là phải lo hậu sự cho phụ hoàng, Lâm thượng thư chưởng quản Lễ bộ, chuyện này hắn phải làm cẩn thận.”
“Bổn cung đúng là có ý này.” Thi Vân Linh phụ họa.
Hoàng đế băng hà, cấm vệ trong cung nhiều hơn hẳn thường ngày, ngay cả cấm vệ tuần tra trên đường cái Quân Tử Thành cũng nhiều hơn hai ba lần, cơ hồ nơi nơi đều có thể thấy màu áo giáp đỏ của cấm vệ đội. Toàn bộ Quân Tử Thành tiến vào kỳ giới nghiêm.
Mọi người vội vàng chuẩn bị cho tang sự của Sùng Minh Đế, ăn ý không nhắc tới chuyện kia. Nhưng tục ngữ nói quốc không thể một ngày vô quân, nhanh chóng có đại thần đưa ra vấn đề lập tân đế.
Với danh vọng hiện tại của Phó Nguyên Thành, hắn hiển nhiên có nhiều sự ủng hộ nhất. Nhìn từ các phương diện, có vẻ cũng chỉ có hắn mới có tư cách làm hoàng đế, nhưng nếu không có di chiếu của Sùng Minh Đế, dù năng lực của hắn xuất chúng đến mấy cũng không thể trực tiếp bước lên ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế Đại Á không do các đại thần chọn ra. Bởi vậy quyền quyết định dừng ở trong tay lão Vương gia, đương nhiên, tiền đề là không có di chiếu.
Cho dù vậy cũng không thể chứng minh đây là do Sùng Minh Đế viết, làm giả chữ viết không phải không có khả năng. Còn ấn triện, Phó Nguyên Thành có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, hắn muốn có ngọc tỷ thực dễ dàng.
“Chữ viết xác thật là của Sùng Minh…” Lão Vương gia chậm rãi nói.
Phó Nguyên Dương lập tức đưa ra nghi vấn giống Phó Vô Thiên, chỉ cần có thể chứng minh điểm này, Phó Nguyên Thành sẽ không có cơ hội.
Lão Vương gia nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Không sai, chữ viết xác thật có khả năng làm giả. Tân Hoàng kế vị là chuyện trọng đại, không thể qua loa, cho nên chiếu thư này vẫn cần cẩn thận nghiệm chứng. Nhưng quốc không thể một ngày vô quân, trước khi chứng minh được chiếu thư thật giả, hết thảy sự vụ trong triều do Nhị hoàng tử xử lý, chư vị có vấn đề gì không?”
Phó Nguyên Thành trầm mặt, kết quả này hắn không vừa lòng, nhưng lão Vương gia nói hợp tình hợp lý, hắn không thể phản bác, chỉ có thể cam chịu.
Phó Nguyên Dương cũng không hài lòng kết quả này.
Các vị đại thần hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì, không phải không có dị nghị, mà là không dám nói.
Tin tức nhanh chóng truyền tới Vân Lam điện. Nghe nói việc Phó Nguyên Thành kế vị bị Phó lão Vương gia cản trở, Thi Vân Linh tức giận đập hư một cái bình ngọc, nàng đã nghĩ nhi tử lần này chắc chắn có thể kế vị, có di chiếu ở đó, kết quả vẫn bị phá hư.
“Vân nhi, đừng tức giận thương thân, tin tưởng Nguyên Thành, ngôi vị hoàng đế sớm muộn sẽ là của hắn.” Một nam tử lập tức tiến lên an ủi nàng, thậm chí thân mật gọi Thi Vân Linh.
Hắn chính là biểu ca của Thi Vân Linh. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã đính hôn từ trong bụng mẹ, tình cảm tốt đẹp, kết quả lại bị Sùng Minh Đế chặn ngang, chia uyên sẻ thúy.
Thi Vân Linh vẫn tức, hung tợn nói: “Lão đông tây kia cũng dám cản trở, chờ Nguyên Thành kế vị, sớm muộn gì cũng xử đẹp họ.”
Nam tử chỉ cảm thấy Vân nhi tức giận cũng thực đẹp.