Đại Địa Chủ
Chương 236 : Giam lỏng
Ngày đăng: 17:04 18/04/20
Kết cục khá bất ngờ, không phải Phó Nguyên Thành thắng, Phó Nguyên Dương cũng không thực hiện được.
Tất cả phản quân bị Phó Vô Thiên bắt lại, bao gồm cả binh lính sống sót. Hai quân giao chiến, hai bên đều tử thương không ít, số còn lại không phải bị thương thì chính là mất hết ý chí chiến đấu, trước mặt hắc giáp quân, họ không có lấy một tia phản kháng.
Hắc giáp quân không giống quân đội bình thường. Họ được tôi luyện trên chiến trường gian khổ gấp mấy chục lần, bởi vậy tố chất mỗi binh sĩ đều rất mạnh. Chỉ dựa vào mười vạn hắc giáp quân, dù Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương liên thủ cũng không thể là đối thủ của Phó Vô Thiên.
Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương không có sức phản kháng bị bắt vào tiến địa. Dù chiếu thư truyền ngôi trong tay Phó Nguyên Thành có phải thật hay không, Sùng Minh Đế có phải do hắn giết không, họ tạo phản là sự thật. Chức trách của Phó Vô Thiên là bảo hộ Đại Á, hắn đã đáp ứng Tiên Hoàng như vậy từ khi còn nhỏ.
Phó Nguyên Thành cũng không tốt hơn là bao. Trận chiến kết thúc, hắn bị Phó Vô Thiên phái người canh giữ, bị nhốt trong tẩm cung.
Biết được tin này, Thi Vân Linh đại kinh thất sắc. Nàng được Hứa Vạn Kiên yểm hộ đã sắp rời hoàng cung, lại nghe nói nhi tử đụng độ với binh mã của Phó Nguyên Dương, nàng không yên tâm, vì thế không màng Hứa Vạn Kiên khuyên can lại quay lại.
Khi nghe nói Phó Vô Thiên đột nhiên mang theo hắc giáp quân xuất hiện khiến cho chiến sự kết thúc, tuy nàng không thích Phó Vương phủ, nhưng nhi tử đã không có việc gì, ngôi vị hoàng đế được bảo vệ, họ cũng không cần rút khỏi hoàng cung làm nàng vui sướng rất nhiều liền bỏ qua chút khó chịu này.
Nhưng chưa kịp cao hứng bao lâu thì Phó Vô Thiên lại giam lỏng nhi tử, trữ quân tương lai của Đại Á bị giam lỏng, đây là khái niệm gì?
Thi Vân Linh cho rằng Phó Vô Thiên muốn soán vị. Nếu không phải soán vị, vì sao muốn giam lỏng hoàng đế tương lai?
Không màng Hứa Vạn Kiên ngăn cản, Thi Vân Linh phẫn nộ mất lý trí, không nói hai lời chạy đến ngự thư phòng muốn đối chất Phó Vô Thiên.
Phó Nguyên Dương tạo phản được giải quyết, còn rất nhiều vấn đề cần xử lý. Phó Nguyên Thành bị giam lỏng, các hoàng tử khác lại không có năng lực, Phó Vô Thiên chỉ có thể tự mình tiếp nhận mấy chuyện lung tung rối loạn này. Đầu tiên là xử lý thi thể và máu ở cửa hoàng cung. Bá tánh đa phần là nhát gan, bị họ nhìn thấy sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt.
Phó Vô Thiên đang nói chuyện với thủ hạ chưa được bao lâu thì thị vệ vào báo, nói Thi Vân Linh cầu kiến. Thi phi không đào tẩu khi Phó Nguyên Dương tiến công hoàng cung thật ra làm hắn có điểm ngoài ý muốn.
Hứa Vạn Kiên nheo mắt, thoáng nhìn vẻ mặt chứa đầy thâm ý của nam nhân kia, trong lòng không ngọn nguồn hiện lên một tia bất an.
Phó Vô Thiên đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn hai người, nói: “Buổi triều ngày kia, bổn vương sẽ tuyên bố một chuyện rất trọng yếu, hai người cũng phải chuẩn bị tốt. Hai người có thể đi rồi.”
Thi Vân Linh cũng cảm thấu sẽ không phải chuyện gì tốt, muốn hỏi họ vì sao phải chuẩn bị tốt, Việt Thất lại không nói hai lời tiễn họ ra khỏi ngự thư phòng.
“Vương gia, Thi phi cùng thái giám kia cảm giác không đơn giản.” Quản Túc lập tức nhận thấy không khí kì quái giữa hai người.
Hai người trao đổi ánh mắt không giấu được họ. Thi Vân Linh tựa hồ rất nghe lời thái giám kia.
Phó Vô Thiên nói: “Xác thật không đơn giản, sau này sẽ biết.”
Câu thứ hai thật thiếu đánh. Việt Thất rất thích nghe bí mật của người khác, thấy Vương gia không muốn nói thêm, liền chuyển ánh mắt qua Cung Vân, đi qua khoác vai hắn.
“Cung Vân huynh đệ, ta thấy ngươi hình như biết cái gì đó, nói nghe một chút.”
Cung Vân mặt vô biểu tình liếc hắn, “Ngày kia sẽ biết.”
Việt Thất: “……”
Đức hạnh!