Đại Địa Chủ

Chương 259 : Kẻ phản quốc

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Thiên Thọ ngày 24 tháng 2, chiến tranh cơ hồ chạm vào là nổ.



Ở thời khắc quan trọng này, Quản Túc cùng các xe hàng rốt cuộc tới biên quan. Gió lạnh mang theo cát vàng bay đầy trời quất ở trên mặt có cảm giác đau đớn, đây là thời tiết ác liệt ở biên quan. Khi bá tánh phía Nam bắt đầu đổi sang quần áo hơi mỏng, ở biên quan vẫn lạnh thấu xương, bá tánh hay binh lính vẫn mặc áo khoác dày hoặc giáp sắt nặng trịch.



Thu được tin tức, Việt Thất lập tức phái người ra nghênh đón Quản Túc. Hơn mười xe hàng đi trên đường, đa số người đều cho rằng bên trong là lương thảo.



“Đây là thứ gì?”



Tề Trường Giang nhìn thấy Việt Thất cùng Quản Túc đang chỉ huy binh lính dỡ hàng, một rương một rương, có cảm giác khá nặng. Ông thấy đây không phải lương thảo, lương thảo đựng trong bao là được, còn nhét vào rương chẳng phải là làm điều thừa.



“Đây chính là thứ tốt, Tề tướng quân đến hội đèn lồng sẽ biết.” Việt Thất bán cái nút.



Chờ họ dỡ hàng xong, sân viện khá rộng đã bị chật ních, cơ hồ không có chỗ đặt chân. Tề tướng quân đã gấp không chờ nổi mở một cái rương ra, ông đã đoán có thể là binh khí, cũng có thể là giáp sắt mới, duy độc không nghĩ sẽ là một đống quần áo.



Quần áo khác giáp sắt, giáp sắt là chiến giáp, trong ngoài cơ hồ đều là thiết phiến, cực kỳ nặng, cũng rất tốn diện tích, một cái rương lớn nhiều nhất chỉ có thể chứa tầm mười lăm bộ, quần áo lại có thể nhét mấy chục hoặc cả trăm bộ.



“Này…”



Phó Vô Thiên đi đến, nhìn cái rương lập tức hiểu ra, “Đây là áo bông giữ ấm, có thể mặc bên trong chiến giáp.”



Tề Trường Giang khẳng định mình chưa từng nghe nói qua áo bông, lập tức khom lưng lấy ra một kiện, xúc cảm mềm mại dị thường, còn mang cả cảm giác ấm áp. Nhưng càng làm ông khiếp sợ còn ở phía sau.



Quản Túc mở ra một cái rương khác, lấy ra một bộ miên giáp, “Đây là miên giáp thay cho giáp sắt, Hoàng Thượng mua tới khao huynh đệ ở biên quan. Tạm thời chỉ có ba vạn bộ, mặt khác còn ở trên đường, xưởng cũng đang chế tạo gấp gáp. Lấy thời gian, các huynh đệ ở biên quan nhất định mỗi người có hai ba bộ.”



“Cất kỹ, không được để lộ. Tối lại thảo luận phân chia thế nào.” Phó Vô Thiên lên tiếng.



Tề Trường Giang đã ngu si.



Chạng vạng, Triệu Nghị phụng mệnh Thiên Thọ Đế đi chi viện Phó Vô Thiên cũng mang theo mười vạn đại quân tới biên quan. Toàn bộ gộp lại là hơn bốn mươi vạn đại quân, vẫn còn đang tiếp túc điều động binh mã.



Triệu Nghị thay đổi rất nhiều, trải qua sự kiện của Phó Nguyên Thành, hắn đã trở nên càng thành thục càng ổn trọng. Tính cách hắn vốn đã không tồi, không nóng nảy bồng bột như người trẻ tuổi, hiện tại lại càng phát triển theo hướng tốt.
Đây là trần trụi cảnh cáo!



“Tướng quân yên tâm, lão phu sinh là người Đại Á, chết là quỷ Đại Á, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại Đại Á, nếu không thiên lôi sẽ đánh xuống!” Một lão tướng vỗ ngực cam đoan.



Tuy rằng bị hoài nghi làm trong lòng có điểm không cao hứng, nhưng lần này nếu không có Phó Vô Thiên, họ sẽ không biết Đới Nhất Minh sẽ phản bội Đại Á. Khó trách tướng quân không chịu mở họp thương thảo sách lược đối phó Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, thì ra là sợ bị Đới Nhất Minh tiết lộ.



Các tướng lãnh khác cũng không dám nói gì.



“Kế tiếp là chính sự.” Phó Vô Thiên sấm rền gió cuốn kết thúc đề tài.



Mọi người ngây ngẩn, gian tế không phải chính sự thì cái gì mới tính là chính sự?



Đúng lúc này, Quản Túc đặt một cái rương lên bàn, từ bên trong lấy ra năm bộ áo bông cùng năm bộ miên giáp.



Phản ứng của các tướng lĩnh cũng giống Tề Trường Giang, nửa ngày mới tìm về thanh âm, nếu miên giáp cùng áo bông được phân phát đến tay binh lính, năm nay họ sẽ không cần chịu lạnh. Từng đôi mắt trừng lớn nhìn Phó Vô Thiên, bức thiết hy vọng hắn có thể cho họ một đáp án.



Phó Vô Thiên nói: “Đây là đợt áo bông cùng miên giáp đầu tiên, chỉ có ba vạn bộ, mỗi vị tướng lãnh đến chỗ Quản Túc lãnh ba ngàn bộ, chia cho các thuộc hạ binh lính có biểu hiện tốt, mấy ngày nữa sẽ có đợt tiếp theo.”



“Mỗi người đều có một bộ?” Một lão tướng run rẩy hỏi.



“Không sai.”



Nơi này tổng cộng có bảy vị tướng tính cả Tề Trường Giang, chia cho mỗi người ba ngàn thì còn dư lại chín ngàn bộ, dành cho hắc giáp quân của Phó Vô Thiên.



Hắc giáp quân ban đầu là đội quân riêng của Phó Vô Thiên. Khi Phó Khiếu còn sống, vì tôi luyện con trai, ông đã giao cho Phó Vô Thiên một đội quân năm trăm người. Phó Vô Thiên bằng năng lực của hắn phát triển đội quân lên đến mười vạn người.



Đội quân này chỉ nghe lệnh mình Phó Vô Thiên, cho dù Thống soái cầm binh phù ra ra lệnh, họ cũng sẽ không nghe.



Sau khi Phó Vô Thiên rời biên quan về Quân Tử Thành, đội quân này đã bị Tam hoàng tử giải tán phân chia đến chỗ các tướng lãnh. Phó Vô Thiên hạ mệnh lệnh mới lần nữa tụ lại.