Đại Địa Chủ
Chương 27 : Muốn gả cho hắn
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Sau khi trở lại biệt viện, hai chủ tớ đều không nói gì.
An Tử Nhiên tự giam mình trong thư phòng không ra ngoài, hắn luôn tự hỏi lại nội dung cuộc nói chuyện với Phó Vô Thiên, hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối sẽ không để An Vu Chi gả đi làm tiểu thiếp.
Địa vị của tiểu thiếp không cao, sau khi gả đi cơ bản là đại môn không xuất, cổng trong không mại, rất nhiều chuyện không thể tới phiên tiểu thiếp ra mặt, ngay cả yến tiệc của hoàng thất và các nhà quyền quý đều không thể tham gia, nói ra cũng chỉ là một cái danh phận mà thôi.
Ban đầu hắn là vì An gia tìm một chỗ chống lưng, nhưng hắn không lãnh huyết đến mức dùng hạnh phúc cả đời của muội muội mình để đổi lấy vinh hoa phú quý cho An gia, nếu đã trở thành người một nhà, hắn ít nhiều phải có trách nhiệm.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa thư phòng, Tô quản gia đẩy cửa vào.
An Tử Nhiên nói vọng qua:”Có chuyện gì?”
Tô quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ:”Đại thiếu gia, tiểu thư có chuyện muốn nói cùng ngài, đang ở ngoài sân.”
Không cần hỏi, họ đều đoán được An Vu Chi muốn hỏi điều gì.
An Tử Nhiên trầm mặc một lúc lâu:”Để nàng vào đi.”
Tô quản gia hít sâu một hơi, rồi mới ra ngoài gọi người tiến vào, chỉ chốc lát, thân ảnh An Vu Chi xuất hiện tại cửa thư phòng, mềm nhẹ lên tiếng:”Đại ca.” An Tử Nhiên để nàng đi vào.
“Muốn biết đáp án của Phó Vương phủ phải không?” An Tử Nhiên liếc mắt nhìn An Vu Chi cảm xúc bất an, nghe hắn nói xong, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu phiếm hồng, tựa như hoa đào, thủy thủy nộn nộn đặc biệt xinh đẹp, đúng là một cái tiểu mỹ nhân bại hoại, bất quá trong lòng hắn một chút cao hứng cũng không có.
An Vu Chi mắc cỡ đỏ mặt, ấp a ấp úng không nói, nàng là một tiểu cô nương chạy đi hỏi huynh trưởng mình chuyện này vốn đã rất mắc cỡ, giờ lại càng không thể nói lên lời.
“Vương gia, An Tử Nhiên này lá gan rất lớn.” Cát Khiêm An đứng dưới bậc thềm, cũng chính là nam tử trẻ tuổi ở đại sảnh, hắn đã xem qua tư liệu, liếc mặt đã biết mục đích An Tử Nhiên muốn Phó Vương phủ thực hiện hôn ước, kỳ thực là muốn lợi dụng Vương gia mà thôi, lấy can đảm của một địa chủ mà nói, lá gan của An Tử Nhiên đủ lớn.
Phó Vô Thiên mang theo tờ giấy kia:”Ngươi không thấy hắn rất thú vị sao?”
Cát Khiêm An không rõ.
Phó Vô Thiên buông tờ giấy ra, nhìn nó bay tới trên mặt đất, chữ viết trên đó có thể nhìn thấy rõ ràng, bình tĩnh nói:”Người bình thường sẽ miễn trừ giấy nợ mười mấy năm sao? Sẽ không nói hai lời mà miễn giảm địa tô toàn bộ thị trấn sao?”
Cát Khiêm An gật đầu nói:”Cầm được thì cũng buông xuống được, lưu loát rõ ràng, đúng là một nhân tài, bất quá, Vương gia thực sự muốn thú nữ nhi địa chủ sao?” Tựa hồ nghĩ đến điều gì, hắn không khỏi nhíu mày.
“Ngay cả uyên ương ngọc bội đều bỏ ra cấp An gia, bổn Vương có lý do gì để cự tuyệt?” Phó Vô Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, mây trắng giống như tạo thành hình một mặt người, ánh mắt đen thoáng chốc sáng như sao, đầu chậm rãi chuyển hướng hành lang:”Người nói đúng không, tổ phụ?”
Trên hành lang, Phó lão Vương gia không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Cát Khiêm An cả kinh, hắn hoàn toàn không phát hiện ra, vội vàng hành lễ:”Lão Vương gia!”
Phó lão Vương gia chắp tay sau lưng đứng đó nhìn họ, biểu tình cùng tôn tử cơ hồ không sai biệt lắm, lãnh tĩnh và lạnh lùng, nghe tôn tử nói xong mới lên tiếng:”Ngươi đã biết tổ phụ rất coi trọng việc hôn nhân với An gia, như vậy thú nha đầu đó làm Vương phi, có vấn đề sao?”
Phó Vô Thiên nhìn Phó Chính Phong hồi lâu, dột nhiên nói:”Đương nhiên là không có vấn đề gì.”
Phó lão Vương gia vừa lòng gật đầu, xoay người thản nhiên rời đi.
Cát Khiêm An nhất thời thở phào một hơi, bệnh của lão Vương gia ngày càng biến hóa khó lường, đột nhiên vào lúc này lại khôi phục ký ức, xem ra ngay cả ông trời đều giúp An gia, Vương gia vậy mà không nói hai lời liền sửa miệng, thật là ngoài ý muốn của hắn, thật không hiểu nổi Vương gia đến cùng nghĩ như thế nào.