Đại Địa Chủ
Chương 287 : Nam tử hán
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
An Tử Minh trở lại Vương phủ muộn hơn ngày thường ba mươi phút.
Trong lòng tuy vẫn không cao hứng nhưng bé không biểu hiện ra ngoài trước mặt lão Vương gia. Nhưng muốn qua mặt lão Vương gia vốn rất hiểu bé căn bản là không có khả năng, rất nhanh đã bị phát hiện.
Tuy Trịnh Quân Kỳ hiện tại đang mang thai đời thứ ba của Phó Vương phủ, nhưng ông vẫn quan tâm An Tử Minh, tiểu đậu đinh đã bị ông dạy thành ông cụ non.
“Hôm nay ở thư viện không vui sao, sao lại nhăn một khuôn mặt?” Lão Vương gia tuy nói uy nghiêm, nhưng tay lại cầm chiếc đũa gắp cho bé một khối đậu hủ trắng trắng thơm thơm.
An Tử Minh do dự có nên cáo trạng hay không, gương mặt phình phình, giữa mày lại như mang theo một mạt ưu sầu. Trịnh Quân Kỳ tức khắc bị tưởng tượng của mình chọc cho vui vẻ.
Lúc này mới bốn tuổi mà đã như ông cụ non, nàng đột nhiên có chút lo lắng, về sau hài tử của nàng nếu cũng bị tổ phụ dạy thành dáng vẻ thì làm sao bây giờ? Nàng có nên tự mình dạy dỗ?
Thấy vẻ mặt của thê tử, Phó Dịch biết nàng lại đi vào cõi thần tiên nơi nào.
“Có việc gì cứ nói thẳng, nam nhân của Phó Vương phủ sao có thể bà bà mụ mụ. Tổ phụ không phải đã dạy ngươi phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?” Lão Vương gia mạnh mẽ oai phong nói. Ông nhất không thể chịu nổi người nói chuyện ấp a ấp úng.
“Vâng, tổ phụ.”
Giọng nói vẫn mang theo chút non nớt của An Tử Minh kéo tâm trí của Trịnh Quân Kỳ trở lại, nghe đối thoại của họ lại càng thêm buồn cười.
Một lão nhân đã thất tuần mà tinh thần vẫn phấn chấn, một tiểu đậu đinh bốn tuổi, cái đầu mới vừa cao bằng mép bàn, có thể đừng nói chuyện với vẻ mặt đứng đắn như vậy? Còn nam tử hán, này không phải khôi hài sao.
An Tử Minh giơ tay, “Tổ phụ, con có một vấn đề.”
Lão Vương gia gật đầu, “Nói.”
Hiền phi hoang mang rối loạn rời ngự thư phòng, không dám nhắc lại chuyện về Chu gia, mấy ngày sau cũng thành thật đãi ở tẩm cung. Nhưng nàng cũng không quên tìm người hỏi lại chuyện mà tẩu tẩu Trịnh Nga kể, nếu không phải chuyện gì đặc biệt, Hoàng Thượng sẽ không nói với nàng câu đó, kết quả thiếu chút nữa bị tức chết.
Đắc tội Phó Vương phủ còn ngại chưa đủ, còn muốn kéo nàng xuống nước?
Từ đó về sau, Trịnh Nga tiến cung tìm nàng, nàng đều lấy cớ thoái thác không gặp.
An Tử Nhiên chỉ tốn một ngày đã đến Phượng Thành. Tình huống ở Phượng Thành loạn hơn hắn tưởng tượng. Tuy rằng phong ba bông đã qua, nhưng không phải tất cả mọi người đều thỏa hiệp, thế hệ trước vẫn có người cảm thấy cây đay mới là tốt nhất.
Ngay từ đầu, Phượng Thành cơ hồ chia làm hai phái, một phái chủ trương gieo trồng bông, phái còn lại chủ trương gieo trồng cây đay, nhưng không liên tục lâu. Khi chính mắt thấy lợi ích cây bông mang lại, ngày càng nhiều người từ bỏ cây đay. Có người nhìn về lâu dài, trực tiếp trồng bông vào cả đất đã trồng cây nông nghiệp khác.
Dệt Tâm xưởng ở Phượng Thành không phải xây dựng từ đầu. Lúc trước vì tiết kiệm thời gian, An Tử Nhiên trực tiếp thu mua một số xưởng cũ, lại bởi vì nhân thủ không đủ, hắn giữ lại một phần công nhân và chủ xưởng cũ. Khi đó chỉ là kế sách tạm thời, cho nên xuất hiện vấn đề cũng sớm nằm trong dự kiến.
Lần này thu được tin từ Phượng Thành, An Tử Nhiên rất bình tĩnh. Vừa đến Phượng Thành, hắn lập tức bảo Trang Phong triệu tập tất cả các chủ xưởng. Trang Phong là người được tiểu thúc giới thiệu, năng lực không tồi, phụ trách quản lý xưởng ở Phượng Thành. Hắn biết thân phận của An Tử Nhiên.
Hiệu suất của Trang Phong rất mau, An Tử Nhiên ra mệnh lệnh không bao lâu, hắn đã thông báo tới tất cả các chủ xưởng.
Mười lăm vị chủ xưởng, có hai vị biết rõ đến muộn mà nện bước vẫn chậm rì rì. Họ quản lý nhà xưởng lớn nhất trong mười lăm nhà xưởng, bất luận là số lượng công nhân hay là sản lượng vải vóc mỗi tháng đều chiếm tỉ lệ rất lớn, thu về không ít lợi nhuận cho Dệt Tâm xưởng, cũng khó trách họ sẽ không sợ hãi.
Hai người dương dương tự đắc đi vào, không phát hiện không khí bên trong có chút an tĩnh. Họ thấy Lý chủ xưởng xưa nay giao hảo với họ vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thỉnh thoảng chớp mắt ám chỉ với họ. Hai người không phải con giun trong bụng hắn, căn bản không biết ám chỉ cái gì, thậm chí mở miệng hỏi một câu.
Lý chủ xưởng tức khắc không nhìn họ nữa. Hai người là lão nhân tinh, nhanh chóng phát hiện ra không đúng. Một thanh niên xa lạ chưa bao giờ gặp mặt đang ngồi trên ghế chủ vị, mà Trang Phong xưa nay áp trên đầu họ lại đứng bên cạnh, thái độ thậm chí thập phần cung kính. Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, giống như không quá thích hợp.
Thanh niên tựa hồ nhận thấy tầm mắt của họ, một đôi mắt đen dừng trên hai người, trong bình tĩnh lại có cảm giác áp bách không chút để ý, chỉ nghe hắn thuận miệng nói: “Ngô chủ xưởng và Vương chủ xưởng phải không? Từ hôm nay trở đi, các ngươi bị đuổi việc.”