Đại Địa Chủ

Chương 289 : Hôn sự

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


An Tử Nhiên chỉ ở lại Phượng Thành ba ngày, ngày thứ tư khởi hành về Quân Tử Thành. Hắn tưởng rằng mình có thể phải ở lại chỗ này năm sáu ngày, nhưng Trang Phong có năng lực hơn hắn tưởng tượng.



Hai vị chủ xưởng xảy ra vấn đề xác thật không thể trách hắn không đúng lúc ngăn chặn. Lúc trước, lực chú ý của hắn tất cả đều dành cho những thương nhân âm thầm thu mua bông với giá cao.



Dệt Tâm xưởng đã từng có hiệp nghị với một ít nông hộ ở Phượng Thành. Họ gieo trồng bông chỉ có thể bán cho Dệt Tâm xưởng, nhưng có vài thương nhân lại tìm người đi thuyết phục những nông hộ đó, nói là nguyện ý thu mua với giá cao.



Không ít nông hộ đều động tâm tư, vì thế chia bông thu hoạch được ra làm hai phần, một phần bán cho Dệt Tâm xưởng, một phần bán cho những thương nhân đó.



Trang Phong ban đầu cho rằng mùa màng không tốt cho nên không để ý. Đến khi hắn phát hiện số lượng chênh lệch quá lớn, nhưng điều tra lại phát hiện người thuyết phục những nông hộ đó không trả giá theo như đã bàn, mà từ giữa cắt xén.



Sự tình bị lật tẩy, nháo thật sự lớn. Trang Phong không báo với An Tử Nhiên chuyện này, cho nên khi hắn biết thì đã được giải quyết. Bởi vì chuyện này, An Tử Nhiên cho rằng Trang Phong là người thực đáng tin cậy, vì thế trực tiếp giao Dệt Tâm xưởng cho hắn rồi cùng Thiệu Phi chạy lấy người, đi rất dứt khoát lưu loát.



Trang Phong khi biết còn có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết An Tử Nhiên không điều kiện tin tưởng hắn, nguyên nhân lớn nhất kỳ thật là Phó Dịch. Có thể kết giao một bằng hữu trọng tình trọng nghĩa cũng là may mắn của hắn.



……



An Tử Nhiên trở về, vui mừng nhất không ai hơn An Tử Minh.



An Tử Minh gầy đi một chút cũng không nặng, An Tử Nhiên ôm bé không còn phải cố hết sức. Tiểu đậu đinh ríu rít kể chuyện ở thư viện.



An Tử Minh ở Quân Ngọc thư viện là tiểu hài tử không nói nhiều, hơn nữa còn sẽ trang khốc, thậm chí bởi vậy mà nhiều hai tiểu tuỳ tùng. Nếu hai đứa thấy tiểu lão đại cũng có lúc ‘ấu trĩ’ như vậy, nói không chừng ảo tưởng sẽ tan biến.



“Ca ca, ta có thể đề một yêu cầu nho nhỏ sao?” An Tử Minh ngửa đầu, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ chờ đợi nhìn ca ca.



An Tử Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của bé, “Đương nhiên có thể, chỉ cần ca ca có thể làm, nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.”



“Thật vậy chăng?” An Tử Minh sáng mắt lên, “Ta có thể hay không không cần tỷ tỷ?”



An Tử Nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn An Tử Minh như có chút khẩn trương thấp thỏm, hơi mỉm cười: “Có phải tỷ tỷ tìm ngươi?”
Giờ phút này, An Vu Chi không biết, tương lai của nàng đang nằm trong tay An Tử Nhiên.



An Vu Chi không có nửa điểm quan hệ với lão Vương gia. Ông chỉ nói vậy với An Tử Nhiên rồi không quản nữa.



Ngày hôm sau, An Tử Nhiên nhờ tiểu thúc giúp hắn tìm một vài thanh niên tài tuấn chưa cưới vợ, gia thế không cần quá tốt, trong nhà có người làm quan thì không cần. Tốt nhất là gia cảnh hơi giàu có, thành thật bổn phận, không có dã tâm quá lớn.



Phó Dịch quen biết nhiều, yêu cầu của An Tử Nhiên cũng không quá cao, nhanh chóng tìm ra, độ tuổi hai mươi đến ba mươi tuổi.



“Những người này nhiều ít đều phù hợp yêu cầu của ngươi, nhưng phương diện tính cách thì không thể cam đoan.” Phó Dịch nói.



Nếu bắt bẻ thì sẽ có rất ít người để chọn. Nam nhân chân chính thành thật trên thực tế không có mấy ai, hơn nữa có nam nhân trước và sau thành thân là hai dạng người.



“Cám ơn tiểu thúc, số lượng này đã nhiều hơn trong tưởng tượng.” An Tử Nhiên hiểu băn khoăn của tiểu thúc, nhưng này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Có bắt được tâm của nam nhân là phải xem chính nữ nhân.



“Tử Nhiên, ngươi thật sự gả muội muội của ngươi đi?” Trịnh Quân Kỳ nhịn không được hỏi. Tuy rằng nàng cũng không thích An Vu Chi lắm, nhưng hôn nhân dù sao cũng là chuyện cả đời của người đàn bà.



“Nàng nếu không gả đi, mỗi ngày sẽ đông tưởng tây tưởng.” An Tử Nhiên ngữ khí chân thật đáng tin khẳng định.



Trịnh Quân Kỳ than nhẹ một tiếng, “Chính là ta cảm thấy, nàng không giống như sẽ đáp ứng, thậm chí có khả năng sẽ kịch liệt phản kháng. Còn nữa, chuyện này nếu truyền ra, chỉ sợ sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi.” Họ sẽ nói An Tử Nhiên vì củng cố địa vị mà vội vã gả muội muội đi, lời đồn nhất định sẽ truyền như vậy.



Thế giới này luôn có loại người thích nói hươu nói vượn, gây thị phi.



An Tử Nhiên đứng lên, “Không sao cả.” Hắn trước nay chưa từng để ý đồn đãi.



Lời đồn chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, khi họ cảm thấy không thú vị thì sẽ tự động dừng. Càng để tâm thì nó sẽ càng kiêu ngạo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm lơ.



Trưa hôm đó, An Tử Nhiên mang theo vài thứ đến An phủ tìm An Vu Chi.