Đại Địa Chủ
Chương 293 : Con một
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
Phó Vô Thiên thả người xuống ngựa. Dáng người tiêu sái, góc nghiêng lãnh khốc tức khắc làm phái nữ vây xem thét chói tai, xem bao nhiêu lần cũng không chán.
Nam nhân không mặc chiến giáp, quần áo đen viền vàng kim đột hiện ra vài phần đẹp đẽ quý giá, càng có rất nhiều mị lực tùy tính không kềm chế được, phảng phất sinh ra đã có, nhìn một lần là sẽ không dời mắt ra được.
Thấy Quận Vương đứng trước nam Vương phi, chúng nữ đã hâm mộ lại ghen ghét. Nam nhân tốt quả nhiên là dành cho người chân chính có ánh mắt, vận khí tốt.
Mọi người không cấm nhớ tới An Vu Chi lúc trước. Nữ nhân này nếu không đào hôn, hiện tại Vương phi chính là nàng. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, bằng không, họ tin tưởng nữ nhân kia nhất định sẽ không chút do dự ăn vào.
“Vương phi, bổn vương đã trở lại.”
Phó Vô Thiên đi đến trước mặt An Tử Nhiên, đôi mắt sắc bén bị ý cười làm nhạt, ngũ quan cũng không lạnh lùng như lúc trước, trước mắt bao người tay cầm tay.
Vết chai thô ráp, so sánh với bàn tay quen sống trong nhung lụa, xúc cảm tuyệt đối không được tốt, An Tử Nhiên lại cảm thấy như tìm được nơi quy túc, khóe miệng hơi cong lên, đáp lại bàn tay kia. Trong khoảng thời gian này tổng cảm thấy bên người giống như thiếu cái gì, hiện tại rốt cuộc đã biết.
Thiếu người này.
Ý cười trên mặt Phó Vô Thiên dần rõ ràng, phản ứng của Vương phi nhiệt tình hơn tưởng tượng rất nhiều, xem ra tách ra một khoảng thời gian, hiệu quả không tồi.
Hai người cùng đi vào Vương phủ. Nhìn không tới người, đám người vây xem cũng dần tan.
An phủ, một thiếu nữ ngơ ngác đứng tại chỗ. Từ giây phút Phó Vô Thiên xuất hiện, nàng cả người đều ngu si.
“Tiểu thư.” Xảo Nhi có chút lo lắng gọi tiểu thư một câu.
An Vu Chi hoàn hồn, che miệng thở dốc một hơi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Quận Vương trong lời đồn, quả thực anh tuấn đến kỳ cục, nàng trước kia vì cái gì ngây ngốc cho rằng đối phương xấu liền không muốn gả cho hắn? Dù có xấu, với địa vị của Phó Vương phủ, nàng cũng có thể làm Vương phi cao cao tại thượng cả đời.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình trước kia thực ngu xuẩn.
“Tiểu thư, tiểu thư……”
An Vu Chi nhìn Xảo Nhi, phát hiện mình đã bất tri bất giác cắn nứt môi, xua tay nói: “Ta không có việc gì, không cần lo lắng cho ta.”
“Tiểu thư……”
“Không cần phải nói, ta biết, chúng ta trở về đi.” Nàng rất rõ ràng, nàng hiện tại hoàn toàn không có tư cách ghen ghét An Tử Nhiên.
An Tử Minh biểu hiện thật sự rõ ràng, Phó Vô Thiên trực tiếp nhấc bé lên đặt lên đùi mình, cố ý nói: “Mặt nhăn như vậy, xem ra Tử Minh không thích ngồi trong lòng ca ca.”
An Tử Minh muốn khóc, mới không thích ngươi!
“Đừng khi dễ nó.” An Tử Nhiên vội vàng giải cứu đệ đệ từ ma chưởng của Phó Vô Thiên, lớn tướng rồi còn khi dễ tiểu hài tử, cũng không cảm thấy mất mặt.
An Tử Minh trở lại ôm ấp của ca ca, móng vuốt nhỏ lập tức nắm chặt quần áo ca ca, sợ lại bị anh rể xách đi.
Quân Ngọc thư viện nhanh chóng xuất hiện trước mắt. An Tử Minh gần đây cũng là danh nhân trong thư viện, nhất cử nhất động rất được chú ý. Xe ngựa dừng lại, người chung quanh lập tức cố ý vô tình nhìn qua.
Người xuống đầu tiên lại không phải An Tử Minh, mà là Phó Vô Thiên.
Hoàn toàn không ngờ có thể thấy chiến thần ở chỗ này, tiếng bàn tán tức khắc càng thêm vang dội. Quân Ngọc có Văn Học Viện và Võ Học Viện, bên trong có không ít người sùng bái Phó Vô Thiên. Có thể ở chỗ này nhìn thấy thần tượng, họ cảm thấy thật kích động.
Đôi mắt ngăm đen mang vài phần sắc bén của Phó Vô Thiên nhìn về phía người vây xem. Khi họ suýt nữa bị dọa lui thì thu hồi ánh mắt, xoay người ôm An Tử Minh xuống. An Tử Nhiên cũng nhảy xuống xe.
Ba người đứng một chỗ, rất có cảm giác một nhà ba người, mọi người yên lặng ở trong lòng nghĩ.
Phó Vô Thiên buông An Tử Minh, vỗ vỗ mông nhỏ, “Vào đi thôi.”
An Tử Minh mới không để ý đến hắn, mắt trông mong nhìn ca ca.
An Tử Nhiên sờ đầu bé, “Nghiêm túc học, nghe lời phu tử, đi thôi.”
An Tử Minh vui vẻ ra mặt gật gật đầu, sau đó tung tăng nhảy nhót chạy vào thư viện.
“Tiểu quỷ này rõ ràng không có nhiều thời gian được ở cùng Vương phi, vì sao dính Vương phi như vậy?” Phó Vô Thiên khó hiểu hỏi.
An Tử Nhiên trừng hắn một cái, “Vương gia biết cái gì, cái này chứng minh tình cảm huynh đệ chúng ta rất tốt. Thứ gọi là huyết thống này, Vương gia là con một sẽ không thể hiểu được.”
Trong mắt Phó Vô Thiên thoáng chốc tràn ngập ý cười.
“Đi thôi, đi hoàng cung.”