Đại Địa Chủ

Chương 301 : Trên đường

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Tin thị vệ Cao Trạch mất một tay ở Thiên Long sòng bạc nhanh chóng truyền khắp Quân Tử Thành, nhưng lập tức bị một tin khác đoạt mất nổi bật, đó chính là chủ nhân chân chính của Thiên Long sòng bạc là Vương phi.



Ngày hôm sau, bình thường dân chúng đều thảo luận về chuyện này, dùng năm chữ để hình dung tâm tình của họ thì đó chính là trăm triệu không nghĩ tới. Tuy rằng rất nhiều người đều không thích đánh bạc, thậm chí có người bởi vì đánh bạc mà táng gia bại sản nên thống hận sòng bạc, nhưng dân gian bá tánh vẫn tương đối có hảo cảm với Thiên Long sòng bạc.



Từ khi bài giấy xuất hiện, bởi vì giá cả không cao lắm cho nên trong nhà rất nhiều bá tánh đều có một bộ. Bài giấy có thể áp dụng thành đa dạng cách chơi, hơn nữa đơn giản dễ học, tiểu hài tử hoặc lão nhân ở nhà nhàn tới không có việc gì thì có thể chơi mấy ván, tăng tiến tình cảm gia đình. Đã có dân cờ bạc bởi vì nguyên nhân mà không đi sòng bạc nữa.



Thân phận được cho ra ánh sáng không mang lại ảnh hưởng tiêu cực quá lớn cho An Tử Nhiên. Rất nhiều người sau khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của họ là thì ra Vương phi lợi hại như vậy.



Có chuyện này làm tiền đề, sau này khi sự thật hắn là chủ nhân của Dệt Tâm xưởng được tiết lộ, bá tánh sẽ không còn bị bất ngờ nữa.



Người duy nhất cảm thấy khiếp sợ chính là Phó Nguyên Kiến, hắn biết người đứng sau Thiên Long sòng bạc nhất định không đơn giản, nhưng không ngờ là An Tử Nhiên. Thiếu niên này luôn thật sự an tĩnh, thực tế chỉ là tính cách đạm mạc, dưới vẻ ngoài bình đạm kia lại cất dấu nhiều bí mật như vậy.



Nghĩ đến trước kia hắn thường xuyên nhằm vào Thiên Long sòng bạc, còn một lần vì Giả Mai mà kéo gần quan hệ với Phó Vương phủ, Phó Nguyên Kiến đột nhiên có xúc động muốn chết.



Trác Cao Diễn phi thường hiểu biết tâm tình của hắn, vì thế mấy ngày nay thức thời không đi tìm.



Hai ngày sau, Phó Vô Thiên tiến cung tham gia trao đổi về vấn đề liên hôn. Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đi theo hắn, An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đi dò xét sản nghiệp.



Không biết có phải do “hiệu ứng danh nhân”, hai ngày gần đây, khách đến sòng bạc tăng lên một ít, lượng đơn đặt hàng đến các sản nghiệp khác cũng bắt đầu chậm rãi gia tăng. An Tử Nhiên không cảm thấy mình có mị lực đến vậy, phân nửa là bởi thân phận Vương phi. Con người chính là thực dụng như vậy, hắn đã sớm biết.



“Mấy ngày gần đây có vẻ rất bình tĩnh, tổng cảm thấy thiếu cái gì.” Thiệu Phi tùy tiện đi bên cạnh hắn, đầu óc có nghi hoặc nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì.



An Tử Nhiên rũ mắt gợi lên khóe miệng, “Ngươi muốn nói là thiếu người nào phải không?”



“Đúng đúng đúng!” Thiệu Phi sáng mắt lên, “Chính là vậy, ta nhớ ra rồi, là muội muội của Vương phi, hình như tên là An Vu Chi. Nàng mấy ngày hôm trước không phải thường xuyên quấn lấy Vương phi sao? Mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, nàng có phải đã tính toán từ bỏ lấy lòng Vương phi?”



Thiệu Phi rất rõ bản lĩnh dây dưa của An Vu Chi. Nàng mỗi sáng sớm chặn đường là chuyện thường, làm nhiều đến nỗi đó sắp thành tuyệt kỹ, chuyên nghiệp của nàng.



“Không biết.” An Tử Nhiên cảm thấy không có nàng, sinh hoạt rốt cuộc thanh nhàn an tĩnh chính là chuyện tốt.



Thiệu Phi gãi gãi đầu, hắn cũng là quá nhàm chán mới nhắc tới chuyện này.
Chỉ một chút trì hoãn, An Vu Chi đã chạy tới trước mặt. Xác định mình không nhận sai, nàng lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn. Nhìn dáng vẻ này, nàng tựa hồ đã buông chuyện trước kia, trên mặt rốt cuộc không còn vẻ suy sụp như lúc trước nói chuyện với An Tử Nhiên.



“Ca, ta hôm nay gặp phải đăng đồ tử, may mắn có người hảo tâm ra tay cứu giúp. Họ rất lợi hại, lập tức đánh cho đăng đồ tử phải chạy.” An Vu Chi khi nói lời này, đôi mắt đều tỏa sáng.



An Tử Nhiên nhìn về phía hai người, ấn tượng đầu tiên đã rất khắc sâu. Đó là hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, một người cầm trên tay một thanh kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lông mày thô, hai mắt rất có thần, có vẻ rất có quyết đoán, lưng thẳng, khí thế chính trực.



Người còn lại tương đối đáng chú ý. Diện mạo của hắn không giống Phó Vô Thiên anh tuấn, ngũ quan nhìn như bình phàm vô kỳ, nhưng tổ hợp lên lại tràn ra một tia tà khí. Đôi mắt đào hoa có vẻ không lúc nào quên phóng điện, thâm thúy sâu xa.



Đây là một nam nhân tuấn mỹ mê người. Tuy hắn cầm một thanh quạt thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, nhưng giữa mày lại lộ ra khí thế bất phàm.



An Tử Nhiên nhìn ăn mặc trên người họ, không nói gì. Hai người được An Vu Chi dẫn dắt đã đi tới.



“Ca, họ chính là người đã cứu ta.” An Vu Chi cao hứng nói.



Anh hùng cứu mỹ nhân là tình tiết rất nhiều nữ nhân đều thích, đặc biệt khi đối tượng là hai nam nhân tướng mạo trăm dặm mới tìm được một, bình thường, các thiếu nữ khẳng định đã sớm khuynh tâm với họ.



Nam nhân tuấn mỹ cầm quạt cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, An cô nương không cần khách khí.”



An Vu Chi lắc đầu, “Công tử khiêm tốn, hôm nay nếu không có công tử, những đăng đồ tử đó sẽ không buông tha ta, ca, ngươi nói có phải không?”



An Tử Nhiên nhìn nàng một cái, gật đầu nói với nam nhân tuấn mỹ: “Các hạ khách khí, ngươi đã cứu muội muội của ta, nói một câu cám ơn là đương nhiên.”



Nam nhân tuấn mỹ cười cười.



“Nếu ta nhớ không lầm, hai vị hẳn là thuộc đoàn sứ giả Tử Vi Quốc?” Thiệu Phi đột nhiên mở miệng.



Đến gần, hắn mới phát hiện nam nhân cầm kiếm có điểm quen mắt, sau đó mới nhớ ra là nhìn thấy ở yến hội. Lúc ấy, hắn ở bên ngoài chờ Vương gia cùng Vương phi, người này là thị vệ của đoàn sứ giả Tử Vi Quốc, bởi vì dáng người cùng tướng mạo của người này đều tương đối xuất sắc cho nên lúc ấy hắn chú ý đối phương nhiều hơn.



An Tử Nhiên vẫn chưa lộ vẻ kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng đã đoán được, chỉ là…… Hắn nhìn nam nhân cầm quạt, hắn không nhìn thấy nam nhân này ở yến hội.