Đại Địa Chủ
Chương 312 : Đào tẩu
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Vì sao Đại thiếu gia sẽ đột nhiên tỉnh lại?
Xảo Nhi không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, nàng chỉ biết là, Đại thiếu gia muốn giết nàng. Từ ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy sát ý không chút che dấu, hoàn toàn không giống Đại thiếu gia trước kia mà nàng biết.
“Các ngươi, đều đáng chết!”
Thanh âm máu lạnh vô tình vang lên trong bóng đêm. Xảo Nhi bắt đầu run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết ở chỗ này, lại còn chết trong tay Đại thiếu gia, sự không cam lòng bắt đầu mãnh liệt tràn ra.
Nàng không muốn chết!
Đúng lúc này, thuyền hoa đột nhiên lay động một chút.
“Xảo Nhi đâu?” Giọng An Vu Chi kinh ngạc vang lên bên ngoài. Các nàng trở lại vào ngay lúc này, lại không thấy Xảo Nhi vốn nên canh giữ ở bên ngoài nên cảm thấy ngoài ý muốn.
Xảo Nhi trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng. Tiểu thư không có võ công nhưng hắc y nữ nhân có, nếu không có nàng, các nàng lúc trước cũng không có biện pháp đưa Đại thiếu gia ra khỏi Quân Tử Thành.
Chỉ cần các nàng tiến vào, nàng có thể được cứu.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên ý niệm này, Xảo Nhi không tiếp tục giảy giụa, mà vươn một bàn tay ý đồ đánh rơi cái chén ở phía đầu giường, muốn khiến tiểu thư cùng hắc y nữ nhân chú ý.
“Rắc!”
Thanh âm tàn nhẫn vang lên, cùng với đó là bàn tay cách cái chén chỉ còn không đến 5cm vô lực buông xuống. Đầu Xảo Nhi lệch về một bên, chết không nhắm mắt, há miệng tựa hồ muốn nói chỉ chút ít nữa thôi, vì sao lại biến thành như vậy.
Cảm giác hy vọng vụt khỏi tầm tay, nếu Xảo Nhi sống lại, nàng chỉ sợ cũng không miêu tả được đó là cảm giác thế nào.
Quá trình này chỉ phát sinh trong vài giây. Bốn phía đều là thanh âm náo nhiệt, hắc y nữ nhân không nghe thấy tiếng động trong thuyền hoa.
Thấy không có ai canh ở bên ngoài, hắc y nữ nhân lập tức đi vào thuyền hoa. Vén rèm lên, nàng vừa đưa mắt nhìn bên trong, tức khắc sắc mặt đại biến.
“Không tốt!”
Nhận thấy ý tưởng của hắn, Độc Hạt Tử càng ra sức dây dưa.
“Ngươi trốn không thoát đâu.” Độc Hạt Tử âm ngoan nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi cho rằng, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, các ngươi còn có thể che dấu được sao?” An Tử Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai, không phải không có trào phúng.
Độc Hạt Tử sắc mặt khẽ biến. An Tử Nhiên nắm bắt khoảnh khắc nàng thất thần, bắt lấy cánh tay nàng dùng sức túm, một chân đá về phía bụng. Phần bụng bị đá trúng, Độc Hạt Tử ở trên boong tàu lăn vài vòng, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống nước.
An Tử Nhiên nhanh chóng khua mái chèo lái thuyền hoa về phía bờ.
Lý Khuê Chí vì cứu Độc Hạt Tử bụng đang đau đớn không thôi, không thể không trì hoãn một chút thời gian. Chờ hắn cứu được người, An Tử Nhiên đã cập bờ, ném xuống mái chèo nhảy lên bờ, bóng dáng nhanh chóng hòa vào dòng người rậm rạp.
“An Tử Nhiên, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định sẽ làm ngươi nếm thử thủ đoạn chân chính của Độc Hạt Tử!” Độc Hạt Tử đau đến gân xanh tuôn ra, cả người ướt đẫm lại không thể che dấu hơi thở âm lãnh, chỉ hận không thể giết An Tử Nhiên.
Lý Khuê Chí không thể không nhắc nhở, “Độc Hạt Tử, đừng quên chủ nhân muốn hắn, chủ nhân nói hắn muốn một An Tử Nhiên hoàn chỉnh.”
Độc Hạt Tử dùng sức đánh lên boong tàu, “Đáng giận!” Nàng sao lại không biết, nàng chỉ muốn phát tiết cơn tức trong lòng.
An Vu Chi đứng ở bờ đối diện, thấy An Tử Nhiên đào tẩu cũng nhịn không được chân mềm dựa vào thân cây. Cho dù cách thật sự xa nên không thấy rõ lắm, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt An Tử Nhiên vọng lại đây trước khi rời đi, giống như đang nói, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ tìm đến nàng, sẽ bắt nàng trả giá cho hết thảy.
An Vu Chi phát hiện mình chưa từng chân chính biết rõ về An Tử Nhiên. Hai người cùng sống ở An gia mười mấy năm, nàng thế nhưng chưa bao giờ biết An Tử Nhiên còn có một mặt này. Cảm xúc hối hận từ đáy lòng chậm rãi nảy sinh, đặc biệt khi nghĩ đến thảm trạng khi chết của Xảo Nhi.
Lý Khuê Chí cùng Độc Hạt Tử lập tức kéo nàng rời Nguyệt Hạ hồ. Chính như An Tử Nhiên nói, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, truy binh sớm hay muộn sẽ tới, họ cần thiết mau chóng tìm được An Tử Nhiên, sau đó rời đi.
“Làm sao bây giờ, hắn nhất định sẽ tìm đến ta báo thù.” An Vu Chi mặt cắt không còn hạt máu, chỉ cần nghĩ đến An Tử Nhiên tàn nhẫn, nàng liền lo lắng mình sẽ bước lên vết xe đổ của Xảo Nhi. Nàng không muốn chết.
“Hắn nếu thật sự tới tìm ngươi báo thù, vừa lúc, chỉ sợ hắn không tới.” Độc Hạt Tử tức giận nhìn nàng. Nàng ghét nhất loại người nhu nhu nhược nhược lại còn kéo chân sau. Nếu không phải An Vu Chi còn có giá trị lợi dụng, nàng đã sớm bỏ rơi An Vu Chi.
Nguyệt Hạ hồ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.