Đại Địa Chủ

Chương 321 : Bị phát hiện

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Cao Lương Tài vừa trở lại phủ, phụ tá của hắn liền tới tìm hắn. Hiện tại là thời kỳ phi thường, họ cách hai ngày sẽ họp một lần, bàn tính nước cờ tiếp theo.



Cao Lương Tài cho vào, một đám người đều đến thư phòng, sau đó dặn dò quản gia trong phủ không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Quản gia lập tức cho lui tất cả hạ nhân.



Đóng cửa lại, một người phụ tá còn chưa ngồi xuống đã gấp không chờ nổi mở miệng, “Đại nhân, thuộc hạ hai ngày trước nghe được một chuyện, liên quan đến Hoa Vương phủ, không biết có thể là một biến số hay không.”



Cao Lương Tài nhướng mày, “Chuyện gì?”



Phụ tá giải thích: “Thuộc hạ ngẫu nhiên nghe nói tiểu Vương gia của Hoa Vương phủ mấy ngày trước trộm ra khỏi Vương phủ, ở một cái hẻm nhỏ bị mấy tên lưu manh ăn không ngồi rồi vây đổ, sau đó được cứu. Người cứu mang tiểu Vương gia về Hoa Vương phủ rồi được Hoa Vương gia nhiệt tình mời ở lại.”



Cao Lương Tài nhíu mi, “Chuyện này rất bình thường, sao sẽ là một biến số?”



“Đại nhân có điều không biết, thuộc hạ đã phái người đi hỏi thăm, tiểu Vương gia rất thích ân nhân cứu mạng này, mỗi ngày đều dính lấy hắn không chịu rời đi nửa bước. Hoa Vương gia vì hống tiểu Vương gia vui vẻ, thậm chí cho phép người này ở lại Trúc Lục Hiên. Nghe nói, trước khi Hoa Vương gia nghĩ ra biện pháp làm khó các đại thần, người này từng đi gặp Hoa Vương gia, cho nên thuộc hạ hoài nghi, có thể là người này hiến kế.”



Phụ tá nghe ngóng được tin tức này liền vẫn luôn hoài nghi. Nhưng hắn nói xong, lại phát hiện sắc mặt đại nhân toàn bộ thay đổi.



“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Cao Lương Tài đột nhiên gắt gao tóm lấy cánh tay phụ tá, lực đạo lớn đến phụ tá muốn kêu đau. Hắn không ngừng truy vấn, vẻ mặt thực sốt ruột.



Một phụ tá khác phát hiện phản ứng của đại nhân có chút lớn, lập tức truy vấn: “Đại nhân chỉ câu nào?”



Cao Lương Tài rốt cuộc hơi chút bình tĩnh lại, nhìn về phía phụ tá cả kinh nghi không chừng hỏi: “Ngươi vừa mới nói tiểu Vương gia mỗi ngày quấn lấy người kia là chuyện gì?”



Mấy phụ tá hai mặt nhìn nhau. Họ còn tưởng rằng đại nhân là bởi vì mấy câu cuối mới thất thố, kết quả lại là nguyên nhân này, đều cảm thấy có chút bất ngờ.



Phụ tá giải thích: “Hồi đại nhân, tiểu nhân không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói tiểu Vương gia lúc trước trộm ra khỏi Vương phủ hình như là vì tìm người kia, cũng vì hắn, Hoa Vương gia mới tiếp nhận người này, tiểu Vương gia phi thường thích hắn.”



Cao Lương Tài sắc mặt rất khó xem, nếu thật sự đúng như lời phụ tá, như vậy lời hắn nói với tiểu Vương gia ở Trúc Lục Hiên rất có thể đã bị người kia nghe thấy.



Hắn căn bản không biết có người thứ hai sống ở Trúc Lục Hiên, sáng nay qua đó cũng không nhìn thấy người lạ nào. Tiểu Vương gia nếu thật sự dính người kia, lúc ấy hẳn nên cùng xuất hiện mới đúng, nhưng hắn không nhìn thấy, như vậy đối phương rất có thể đã giấu mình ở đâu đó.
Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng là hai người con nuôi còn lại. Cao Võ Sơn hơn năm mươi tuổi, Cao Văn Vọng nhỏ nhất, chỉ mới hơn ba mươi.



Hai người tâm nhãn đều không nhỏ, ngày hôm sau đã biết chuyện phát sinh ở Hoa Vương phủ. Hoa Vương phủ trên dưới đều cho rằng hắc y nhân muốn giết tiểu Vương gia, cho nên mật thám của họ cũng nói cho họ như vậy.



Hai người đều khó hiểu. Tiểu Vương gia trước mắt không có nửa điểm uy hiếp với họ, có cũng là về sau, hiện tại căn bản không cần thiết tiêu diệt. Họ đều tin tưởng đối thủ của mình hẳn sẽ không làm điều thừa này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên cớ.



Đúng lúc này, Cao Lương Tài đột nhiên tìm tới. Hai tấm thiệp lần lượt đến tay Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng. Nhìn tấm thiệp Cao Lương Tài tự tay viết, hai người đều có chút cân nhắc không ra. Họ hiện tại chính là đối thủ, nhưng vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ mà chọn nhận lời.



Ngày hôm sau, triều đình vẫn luôn ồn ào đến túi bụi xuất hiện chuyển cơ. Trên bàn của Hoa Vương gia có thêm ba phần tấu chương. Mỗi ngày ông đều thu được hơn mười bản tấu chương, vốn nên thấy nhiều không trách, nhưng ba phần này lại không giống trước.



Hoa Vương gia nhìn thấy lạc khoản trên tấu chương đã muốn ném, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Xem xong nội dung ba phân tấu chương, không kiên nhẫn biến thành giật mình.



Ba con bạch nhãn lang thế nhưng tính toán từ bỏ?



Hoa Vương gia lập tức gọi mấy đại thần mà mình tín nhiệm vào Ngự Thư Phòng. Một đám người thương lượng gần nửa canh giờ, cuối cùng đi đến kết luận chính là họ chuẩn bị lấy lui vì tiến, trước đẩy tiểu Vương gia thượng vị, ngày sau lại nghĩ cách cướp đi ngôi vị hoàng đế.



“Đàn bạch nhãn lang này, thật là tức chết bổn vương!”



“Vương gia thỉnh bớt giận.” Một đại thần lập tức khuyên nhủ, “Kỳ thật họ làm vậy đối với chúng ta chưa chắc không phải một chuyện tốt.”



Hoa Vương gia lập tức hỏi: “Nói như thế nào?”



Đại thần cười nói: “Tiểu Vương gia ngốc nhưng chúng ta không ngốc, họ nếu muốn nhường chúng ta, chúng ta cứ tiếp nhận. Biện pháp là người nghĩ ra, ngày sau có thể nghĩ biện pháp giải quyết.”



Hoa Vương gia lập tức hiểu ý, hiện tại cũng chỉ có như vậy.



“Được, vậy cứ làm như vậy.”