Đại Địa Chủ
Chương 323 : Cá trong chậu
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Hoa Vương gia lúc trước thu dưỡng Cao Lương Tài ba người,chính là bởi vì thấy họ đáng thương. Trong ba người có hai là dân chạy nạn, người còn lại, cũng chính là Cao Lương Tài, lai lịch của hắn còn chẳng bằng dân chạy nạn.
Hắn từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, hắn nhớ mình đi theo một lão khất cái trên phố từ tấm bé. Lão khất cái từng là thư sinh, hắn dạy Cao Lương Tài biết chữ, cũng vì nguyên nhân này, Cao Lương Tài mới được Hoa Vương gia nhận làm con nuôi, kỳ vọng vào hắn còn cao hơn hai người kia.
Nếu tổ tông mười tám đời bị lôi ra, họ tuyệt đối không có tư cách làm hoàng đế. Hoa Vương gia lột trần thân thế đáng thương của họ không phải để bá tánh đi đồng tình, chủ yếu muốn nói lên rằng họ vong ân phụ nghĩa.
Vì thế, chỉ một ngày, lời đồn giống như ôn dịch lan truyền nhanh chóng làm họ trở tay không kịp. Khi nhìn lại, bá tánh Vân Trạch đã đang đàm luận chuyện này.
Lời đồn càng chân thật, lực sát thương càng lớn. Cao Lương Tài ba người nhanh chóng phát hiện, họ đi đến bất cứ nơi đâu, luôn có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Vương gia tốt như vậy, năm đó thiện tâm quá độ thu nhận họ, hơn nữa đưa họ đi học, dưỡng dục họ thành tài. Hiện giờ, cả ba người đều có được thành tựu, không báo ân thì thôi, lại còn bỏ đá xuống giếng, mơ ước ngôi vị hoàng đế. Loại người vong ân phụ nghĩa đó sao xứng được họ ủng hộ?
Lời đồn tương tự như vậy ngày càng nhiều. Ngắn ngủn chỉ một ngày, hướng gió dư luận hoàn toàn thay đổi, họ thậm chí phát hiện một vài đại thần đứng về phía họ cũng bị kích động.
Cao Lương Tài từ sáng đã bắt đầu đập phá mấy bình hoa trân quý. Mấy phụ tá cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn đại nhân phát tiết. Một lát sau, phụ tá một mới lấy hết can đảm đứng ra.
“Đại nhân, thuộc hạ cho rằng, vụ việc lần này khẳng định có liên quan đến nam tử họ Hướng kia.”
“Liên quan đến hắn thì thế nào, hắn hiện tại đang ở trong cung, giết hắn cũng không thể bình ổn lời đồn.” Cao Lương Tài sắc mặt âm tình bất định, độc dược không thể giết An Tử Nhiên đã làm hắn rất bất ngờ. Hắn không ngờ nam nhân kia sẽ cẩn thận như vậy, lại có thể phát hiện đồ ăn có độc, trải qua chuyện này, về sau muốn xuống tay liền càng khó.
“Ngươi không nói ta cũng có thể tìm được hắn. Nói thật cho ngươi biết, ta đã phái người đến Càn Lan điện……”
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng đao kiếm leng keng. Tất cả xoay người nhìn về phía cổng lớn, thấy cấm vệ quân canh giữ bên ngoài thế nhưng bị một toán cấm vệ quân khác bức cho phải tiến vàp.
“Yến Cương?” Cao Lương Tài khó có thể tin trừng lớn đôi mắt. Yến Cương rõ ràng bị họ hạ thuốc mê, sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này?
Hoa Vương gia nhìn vẻ mặt họ khiếp sợ, khói mù trên mặt rốt cuộc bị sung sướng thay thế, cười ha hả, “Thực kinh ngạc phải không? Các ngươi cho rằng bổn vương không có chuẩn bị sao. Bổn vương sớm đoán được các ngươi nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên mới cố ý thiết hạ bẫy rập, hiện giờ ba ba trong rọ chính là các ngươi.”
Ba người hoảng hốt. Duy chỉ có Cao Lương Tài khi thấy thân ảnh nào đó ngoài điện thì càng thêm xác định suy đoán trong lòng. Không phải Hoa Vương gia đột nhiên trở nên thông minh, mà là có người ở sau lưng chỉ điểm. Mà người kia, chính là nam tử họ Hướng.
Cao Lương Tài gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đứng cạnh ngốc tử. Nam nhân đeo mặt nạ cho nên hắn nhìn không ra diện mạo, nhưng trực giác mách bảo người nghe lỏm bí mật hẳn chính là nam nhân.
“Chính là ngươi, phá hỏng kế hoạch của ta, phá hỏng đại sự, thật là đáng chết!” Cao Lương Tài đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên lập tức nhận ra Cao Lương Tài quả nhiên không phải chỉ khôn vặt. Tuy rằng ngay lập tức phát giác ra hắn, nhưng đáng tiếc là người khó làm đại sự, quá thiếu kiên nhẫn.
Kỳ thật với tình huống của hoàng thất Cao Trạch, họ căn bản không cần bức Hoa Vương gia lập tân trữ quân. Khi hoàng thất chỉ còn lại mình ngốc tử, dù các đại thần không muốn, vì Cao Trạch, họ cũng chỉ có thể cử ra Tân Hoàng, nếu không sẽ giống Đường Quốc vài thập niên trước, cuối cùng làm cho nguyên khí đại thương.