Đại Địa Chủ
Chương 337 : Quanh co
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Cung nữ phát hiện An Tử Nhiên, lập tức bằng ánh mắt ra hiệu cho hai người áo đen.
Phó Vô Thiên không phải rất bảo bối Vương phi của y sao? Đưa hắn tới hoàng cung sẽ là sai lầm lớn nhất của y. Thật muốn nhìn xem Phó Vô Thiên cứu Vương phi của y thế nào.
Nam nhân lợi hại mấy cũng có một nhược điểm không thể bỏ qua.
Người áo đen tập trung công kích Lạc Cổ Nguyệt thực lực tương đối yếu hơn. Lạc Cổ Nguyệt bị cuốn lấy, một người người áo đen nhân cơ hội vọt vào, đao trong tay lóe hàn quang nhanh chóng triều vung về phía An Tử Nhiên.
Họ cho rằng mình sắp đắc thủ, khóe miệng cung nữ mới vừa bò lên, người áo đen công kích An Tử Nhiên đột nhiên ‘phanh’ một tiếng bay ra ngoài, va phải một người áo đen khác. Hai người lăn thành một đoàn ngã văng ra, trên đường lăn còn đụng thêm một người áo đen nữa, hình ảnh thế nhưng có vài phần hài hước.
Lạc Cổ Nguyệt phi thường cổ động cười lớn. Hắn đã suy đoán Vương phi hẳn là biết võ công, quả nhiên là vậy.
Quý công tử phong độ nhẹ nhàng này thật đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối sẽ không nghĩ hắn có võ, người thường khẳng định sẽ trực tiếp bị lừa. Khó trách Phó Vô Thiên có thể nhanh chóng tìm được người, chỉ sợ chính hắn cũng góp phần nỗ lực không nhỏ.
Vẻ kinh ngạc trên mặt cung nữ cùng giả hoàng đế rõ ràng không thể che dấu.
Độc Hạt Tử cùng An Vu Chi biết An Tử Nhiên có võ nhưng lại không truyền tin tức cho họ, cho nên họ vẫn luôn cho rằng Vương phi không biết võ công. Họ sớm nên đoán được, Phó Vô Thiên sẽ không vô duyên vô cớ mang Vương phi bảo bối của y tới hoàng cung nguy hiểm đầy rẫy.
Hiển nhiên, An Tử Nhiên sau đó cũng góp sức chiến đấu. Hắn không cần đao, cũng không cần kiếm, chỉ chuyên công kích hạ thân của người áo đen trăm phát không trật.
Vì thế, mỗi người áo đen bị hắn công kích cuối cùng đều sẽ có tư thế quái dị kẹp chặt hai chân, trong khoảng thời gian ngắn đều không có sức chiến đấu.
Liên tục vài người đều như vậy, vì thế lại xuất hiện một màn quỷ dị. Cơ hồ không người áo đen nào dám nhằm tới An Tử Nhiên. Họ tình nguyện bị Phó Vô Thiên đấm cũng không muốn bị đá hạ phúc, nhìn mặt mấy tên kia nhăn thành quả mơ muối là biết khẳng định đau muốn chết.
Thật không biết một nam nhân vì sao lại thích đá hạ bàn của nam nhân khác như vậy, người áo đen ai oán nghĩ.
An Tử Nhiên đương nhiên không phải bởi vì thích, mà bởi vì hắn cũng là nam nhân, lại không có cái gọi là nội lực, tự nhiên sức chiến đấu không thể bằng Phó Vô Thiên, cho nên hắn lựa chọn xuống tay từ nhược điểm của nam nhân. Sự thật chứng minh hắn lựa chọn không có sai.
“Chúng ta phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”
……
Tiếnng phụ họa hết đợt này đến đợt khác, nháy mắt xoay chuyển tình thế.
Cung nữ cùng giả hoàng đế, Mục Sơn Tam có thể nói là mặt lúc đen lúc trắng. Họ quả nhiên không thể trông cậy vào cấm vệ, kỳ thật ngay từ đầu đã không mong đợi có thể che dấu được, cho nên mới triệu tập thêm hơn hai trăm người áo đen tiến cung.
Họ tính toán lại triệu tập thêm, sau đó giải quyết tất cả cấm vệ, chỉ là không ngờ Phó Vô Thiên tới nhanh như vậy, kế hoạch thậm chí còn chưa kịp thực thi cũng đã chết từ trong trứng, tạo thành cục diện hiện tại cực kỳ bất lợi với họ.
Trừ bỏ số ít cấm vệ tâm thuật bất chính phản bội Đại Á, phần đông cấm vệ đều đứng về phía Phó Vô Thiên, không cần nhìn cũng biết thắng lợi sẽ về tay ai.
“Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bổn vương có thể cho các ngươi chết thống khoái một chút.” Phó Vô Thiên ném văng một người áo đen như ném giẻ rách, vừa vặn rơi dưới chân cung nữ.
Cung nữ sắc mặt xanh mét, cắn môi đến chảy máu, “Các ngươi cho rằng mình đã thắng sao? 30 chưa phải là Tết, không ai có thể kết luận.”
Nói xong, nàng đột nhiên vỗ tay. Phía sau, vài người bị áp ra.
Đứng mũi chịu sào là vị Thái Hậu tôn quý lại tự cho là đúng, có lẽ do bị lôi kéo, bộ dáng có chút chật vật. Khi bị túm ra, nàng thậm chí còn đang mắng đối phương vong ân phụ nghĩa linh tinh.
Phía sau nàng còn có một người quen, chính là Phó Nguyên Phàm. Hắn cúi đầu, tựa hồ có chút uể oải, không nói một lời, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn lần này có thể nói bị mẫu hậu hại chết. Đường đường hoàng đế Đại Á, lại bị chính thân sinh mẫu hậu ám toán, thật không còn gì mất mặt hơn. Hắn không dám ngẩng mặt nhìn đường ca đường phu.
Cung nữ đắc ý nhìn phản ứng của họ. Chính nàng cũng không ngờ quyết định đột ngột đưa ra lúc chiều sẽ trở thành át chủ bài. Thái Hậu không thể uy hiếp đến họ, vậy chân chính hoàng đế Đại Á sẽ làm họ cố kỵ vài phần đi.