Đại Địa Chủ
Chương 340 : Giải quyết
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
“Cười cái gì, vị này xác thật là Thái Hậu tôn quý nhất Đại Á.” Tổng quản thái giám lập tức khiển trách một câu.
Mấy thái giám cho rằng mình phạm vào kiêng kị, định ngậm miệng, tổng quản thái giám lại lần thứ hai lên tiếng, “Chẳng qua đó đã là quá khứ. Sau khi liên hợp với người ngoài gây họa cho Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình, hại Phó Vương phủ, nàng đã không phải Thái Hậu.”
Mấy thái giám chinh lăng, tức khắc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thái Hậu nghe họ nói vậy, tức giận lại mắng lên, nhưng tới tới lui lui chỉ có mấy câu, nghe nhiều liền chẳng cảm thấy gì nữa.
Tổng quản thái giám tới nơi này là có mục đích, không phải tới nghe nàng mắng chửi. Chờ Thái Hậu mắng mệt, hắn mới thong thả ung dung mở miệng, “Thái Hậu, nô tài lần này tới là có một việc muốn nói.”
Thái Hậu nghe vậy tức khắc hơi chút bình tĩnh lại. Tổng quản thái giám hầu hạ Nguyên Phàm, hắn đến nơi này chẳng lẽ là ý Nguyên Phàm?
“Ngươi nói.”
Tổng quản thái giám lại như cố ý làm nàng sốt ruột, chậm chạp không mở miệng, một lát sau mới nói: “Kỳ thật nô tài trước khi tới đã gặp Hoàng Thượng, hơn nữa hỏi Hoàng Thượng có muốn tới đây, nhưng Hoàng Thượng giống như không có ý tưởng đó, không nói hai lời liền cự tuyệt. Nô tài biết Thái Hậu sốt ruột nhớ con, vì thế lại khuyên Hoàng Thượng một câu, chính là Hoàng Thượng nổi giận mắng nô tài xúi giục, nô tài không có cách, đành phải một mình tới đây.”
Tiếng nói vừa dứt, Thái Hậu lập tức phát cuồng. “Ngươi nói bậy, Nguyên Phàm sao có thể đối đãi ai gia như vậy, nhất định là các ngươi, là các ngươi cố ý không cho hắn tới gặp ai gia, có phải Phó Vô Thiên, có phải là hắn?”
Tổng quản thái giám ha hả cười, “Hoàng Thượng muốn đi đâu, nô tài nào dám ngăn cản, cũng chỉ Thái Hậu mới cho rằng Hoàng Thượng nơi chốn bị Quận Vương kiềm chế. Quận Vương vẫn luôn muốn bồi dưỡng Hoàng Thượng thành một hoàng đế chân chính có thể một mình gánh vác thiên hạ, nếu không Quận Vương lúc trước đã đăng cơ, sao sẽ để Hoàng Thượng kế vị, Thái Hậu nương nương thật đúng là đang ở phúc mà không biết phúc.”
Khi nói lời này, tổng quản thái giám mang vẻ mặt cười nhạo.
Họ đến bây giờ cũng không hiểu Thái Hậu vì sao sẽ có suy nghĩ này, an ổn làm Thái Hậu thì không, lại cùng người ngoài cấu kết hại nhi tử, còn luôn nói là vì tốt cho con. Thái Hậu không phải mới vừa tiến cung, nàng sống ở hậu cung ít nhất đã sắp ba mươi năm, sao có thể không rõ đạo lý dễ hiểu dễ thấy này?
Tổng quản thái giám không nói quá nhiều. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, lại không thể quay ngược thời gian, hắn lần này phụng mệnh Quận Vương tới đây phân tích cho Thái Hậu.
Thái Hậu thương yêu nhất Hoàng Thượng, tuy rằng phương pháp là sai, nhưng không thể phủ nhận tình mẫu tử. Nhưng nàng càng thiệt tình, đả kích lại càng lớn.
Phó Vô Thiên không gióng trống khua chiêng hành động. Sau khi sửa sang danh ngạch, vào đêm, vô số hắc ảnh từ Phó Vương phủ vụt ra, lẻn vào bóng đêm, phân chia chạy tới các nơi.
Trần phủ, một phủ đệ không tính nổi bật trong vô số các phủ đệ xa hoa xung quanh, nhưng cũng không phải kém nhất, khi chủ nhân của nó chỉ là một đội trưởng cấm vệ đội.
Bổng lộc mỗi năm của một đội trưởng tuy rằng không thấp, nhưng tuyệt đối không có khả năng mua nổi phủ đệ lớn xa xỉ, cho nên duy nhất khả năng chính là tham ô. Đội trưởng cấm vệ đội không thể làm nghề phụ, tỷ như buôn bán kiếm tiền, trừ phi là sản nghiệp của gia tộc, nhưng chủ nhân của Trần phủ là cô nhi, cho nên không có khả năng là gia tộc giúp đỡ.
“Phu quân, đêm nay qua đêm ở chỗ thiếp đi.” Một mỹ thiếp nép vào người một nam nhân, chính là chủ nhân Trần phủ, Trần Đường.
Trần Đường chính là đội trưởng mà Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên gặp ở cửa thành. Từ khi trở thành đội trưởng, hắn không đến một tháng đã nhanh chóng cưới ba thiếp thất, mỗi đêm trái ôm phải ấp, cuộc sống tiêu dao.
Trần Đường là háo sắc quỷ, mỹ thiếp lấy bộ ngực cọ cánh tay hắn, thực mau đốt lên dục hỏa, đôi tay với qua…
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng hai người trầm luân trong dục vọng, tiếng nam nhân thô tục mắng, tiếng nữ nhân kiều suyễn đan chéo ở bên nhau.
Một hắc ảnh vô thanh vô tức đáp xuống Trần phủ, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Khi xuất hiện lại đã tới ngoài phòng của Trần Đường cùng mỹ thiếp. Cửa không khóa, tiếng kẽo kẹt rất nhỏ không khiến hai người bên trong chú ý, thẳng đến……
“A!!”
Mỹ thiếp đang mê mang đột nhiên nhìn thấy có hắc ảnh đứng ở mép giường, sợ hãi lập tức hét lên. Trần Đường nháy mắt cảnh giác, nhưng phản ứng chậm hơn hắc ảnh, trước mắt tối sầm, cơ thể ngã trên người mỹ thiếp. Mỹ thiếp còn thét chói tai. Tiếng thét nhanh chóng gọi hạ nhân tới.
Chờ họ đẩy cửa xông vào, lại chỉ thấy mỹ thiếp trần trụi, Trần Đường lại không thấy bóng dáng.
Tình huống như vậy xảy ra ở vài nơi. Chờ những người này tỉnh lại, họ sẽ phát hiện, mình thay đổi chỗ ở, hơn nữa hoàn cảnh rất kém.
Ngày hôm sau, một đám cấp dưới phát hiện đội trưởng của họ không tới, liền phát hiện không thích hợp, dò hỏi mới biết là đều bị bắt. Liên tưởng đến hành vi của họ trong khoảng thời gian này, có người bắt đầu thấp thỏm lo âu.