Đại Địa Chủ
Chương 342 : Kế hoạch
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Phó Vương phủ
Phó Nguyên Phàm đứng trước Phó Vương phủ, một lát đều không động đậy.
Thủ vệ đã nhìn hắn thật lâu, vẫn luôn do dự có nên tiến lên. Hoàng Thượng phát bệnh hay sao mà vẫn luôn đứng không nhúc nhích, chẳng lẽ yêu sâu sắc bảng hiệu của Vương phủ, cho nên tới ngắm, đây là cổ quái gì?
Lúc này, Phó Nguyên Phàm rốt cuộc động. Hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ thấy chết không sờn đi vào Phó Vương phủ.
Thủ vệ nhìn bóng hắn, thì ra Hoàng Thượng tới chịu chết.
Biết Phó Nguyên Phàm tới tìm hắn, Phó Vô Thiên một chút cũng không bất ngờ, mấy ngày qua cũng đã tới cực hạn, vì thế bảo Chu quản gia đưa hắn tới thư phòng.
Phó Nguyên Phàm cho rằng đường ca sẽ ở thư phòng, kết quả đi vào lại chỉ thấy đường phu ngồi trước bàn an tĩnh nhìn thứ gì, trái tim thấp thỏm bất an lập tức thả lỏng một chút.
Thu vẻ mặt của hắn vào mắt, Chu quản gia cười, xem ra lời đồn bên ngoài không ảnh hưởng đến quan hệ của Hoàng Thượng cùng Vương gia. Chu quản gia không tiếp xúc nhiều với Phó Nguyên Phàm, nhưng cũng cảm thấy Hoàng Thượng hẳn sẽ không để ý, hiện tại hắn an tâm rồi.
Đợi Chu quản gia đóng cửa lại, An Tử Nhiên đột nhiên lên tiếng.
“Có phải nhìn thấy chỉ có mình ta nên cảm thấy may mắn?”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, quay đầu phát hiện đường phu vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có một tia hài hước, nhưng hắn không phát hiện.
“Đường, đường phu…… Ta ta ta……”
“Ta cái gì ta, ngươi là hoàng đế, nói chuyện lắp ba lắp bắp, người khác nghe được còn tưởng rằng ngươi mắc bệnh gì.”
Phó Nguyên Phàm tức khắc héo, “Đường phu giáo huấn phải.”
An Tử Nhiên lại nói: “Đường ca của ngươi một lát sẽ tới, ngồi đợi một hồi.”
Phó Nguyên Phàm không ngại, nếu có thể mượn gió sóng làm đường ca thay thế hắn, hắn càng vui.
“Ta phải làm thế nào?”
Phó Vô Thiên bàn giao kế hoạch của mình cho hắn.
Hiện giờ dân chúng đều biết hắn đại động can qua chỉnh lý cấm vệ, trước đó không có bất luận tin tức nên có thể lý giải là hắn ngầm hành động, hoàn toàn không thông báo cho hoàng đế. Hoàng đế biết chuyện này sẽ nổi trận lôi đình, giận mắng Phó Vô Thiên làm càn……
“Đại Hắc, ngươi nói con người vì sao sẽ phức tạp như vậy? Vì đạt tới mục đích mà có thể lừa gạt lẫn nhau? Không mệt sao?”
Đề tài sâu như vậy, Đại Hắc tức khắc có chút không sờ được đầu óc.
“Cái này sao, đại khái là mỗi người đều có dục vọng, đã định ra mục tiêu, nếu không thể dễ dàng đạt thành thì khẳng định sẽ dùng đến thủ đoạn khác, ngụy trang chính mình hoặc nói dối lừa gạt hẳn cũng cần thiết đi.”
Phó Nguyên Phàm cười ra tiếng, ngửa đầu nhìn về phía không trung, “Ngươi nói đúng, bất quá trẫm vẫn thực chán ghét loại chuyện này.”
Đối với chủ tử đột nhiên bùng nổ các hành vi kỳ lạ, Đại Hắc tuy rằng biết chủ tử ngẫu nhiên sẽ có điểm thần kinh, làm việc toàn bằng tâm tình, nhưng hắn thật sự rất muốn nói một lời.
Phó Nguyên Phàm thấy hắn rối rắm, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại Hắc do dự một chút, nói: “Hoàng Thượng…không phát hiện sao? Bảo vệ của Vương phủ nhìn Hoàng Thượng như nhìn một người đầu óc có tật.”
Phó Nguyên Phàm cứng đờ người, đột nhiên quay ngoắt đầu lại, trùng hợp bắt giữ được bảo vệ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xác thật giống như nhìn một tên ngốc. Mắt hắn sắc bén đột xuất, thế nhưng còn có thể nhìn ra vẻ cười trộm trên mặt bảo vệ.
Thật là quá thương tâm, bảo vệ cũng dám giễu cợt hắn, ngày mai bảo đường ca sa thải, hừ!
“Đại Hắc, chúng ta đi!”