Đại Địa Chủ

Chương 352 : Linh vật

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Thời gian thi dày vò rốt cuộc như ốc sên chậm rì rì đi qua.



Khi cánh cổng lớn mở ra phát ra thanh âm dày nặng, thí sinh sôi nổi chạy ra, dùng sức hít thở không khí mới mẻ bên ngoài. Ba vòng thi chín ngày thật không phải dành cho người làm, mỗi ngày phải ăn uống ngủ nghỉ ở cùng một nơi thực ảnh hưởng tâm tình.



“Lão tử có thể sống đến giờ!” Một thí sinh ném túi bút lên không, hưng phấn cùng kích động làm hắn lớn tiếng hô lên, kết quả nguyên bản hội trường càng thêm ầm ĩ, có thí sinh thậm chí khóc lên.



Thấy như vậy, mọi người không khỏi hiểu ý cười, rốt cuộc đã giải thoát rồi, kế tiếp chỉ chờ ngày yết bảng.



Trở lại tửu lầu, mọi người sắc mặt lại hỉ lại ưu. Mặt lộ hồng quang khẳng định là có tin tưởng, đầy mặt ưu sầu, khẳng định là làm bài không tốt.



Lúc này, một thí sinh từ trên lầu vội vã đi xuống, cõng một cái tay nải, sắc mặt thập phần khó coi đi ra ngoài, trên đường bị một người kéo lại.



“Kim huynh, đi vội vã như vậy?” Đào Trường Tùng đúng lúc bắt lấy cánh tay hắn. Hai người họ ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm. Chỉ có hắn hợp được với Kim Hoành tính tình có điểm táo bạo, những người khác đều bị Kim Hoành coi như đối thủ.



“Buông ra.”



Sắc mặt Kim Hoành lại ngày càng khó coi, giống như người đắc tội hắn là Đào Trường Tùng. Trên thực tế, hắn từ khi ra khỏi trường vẫn luôn là dáng vẻ này, vừa thấy là biết hắn làm bài không tốt, chỉ là không nói ra mà thôi.



Kim Hoành thân là một trong bảy ứng cử viên, nếu kết quả quá kém khẳng định sẽ bị cười nhạo, hắn lại là người nặng mặt mũi, khó trách sẽ không thể chấp nhận sự thật, phải vội vã trốn tránh rời đi.



Đào Trường Tùng không buông hắn ra, bị Kim Hoành trực tiếp phủi tay, không quay đầu lại rời khỏi tửu lầu. Hắn định đuổi theo, lại bị Văn Thanh Vũ đè lại bả vai.



“Đào huynh, tại hạ thấy, vẫn để Kim huynh một mình thì hơn, ngươi đi theo sẽ chỉ làm hắn cảm thấy khó chịu hơn.” Đào Trường Tùng có vẻ làm không tồi, hai vòng đầu đã lộ ra vẻ định liệu trước, vòng cuối cùng cũng không thấy hắn lộ ra vẻ nản lòng. Để hắn đi an ủi Kim Hoành, khẳng định không có tác dụng.



Đào Trường Tùng biết ý Văn Thanh Vũ, liền bỏ ý định.



Trác Hải Đường đứng ở hành lang lầu hai nhìn xuống.



Văn Thanh Vũ tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên, rồi lễ phép gật gật đầu.




Tất cả các bài thi cần được nhiều vị giám khảo chấm. Họ xem xong sẽ thương lượng thứ tự của các bài thi đáp, cuối cùng mới trình lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng quyết định thứ hạng cuối cùng.



Một giám khảo lấy đi bài thi mà Phó Vô Thiên thẩm duyệt, rồi lập tức đưa cho một giám khảo khác cùng xem.



Ngày hôm qua Quận Vương cũng thẩm duyệt. Kết quả quả thực thảm không nỡ nhìn, bởi vì không có một bài lọt mắt Quận Vương. Có bài họ cảm thấy không tồi cũng đều bị Vương phủ định, phê bình chú giải lại rất có lý, làm cho họ muốn phản bác cũng khó khăn.



Hôm nay vô luận thế nào cũng không thể để phát sinh loại chuyện này. Nếu tất cả đều bị Quận Vương phê bình, nhân tài năm nay sẽ giảm bớt rất nhiều.



Hai người lén lút khiến An Tử Nhiên chú ý. Phó Vô Thiên nhìn theo tầm mắt hắn, nghiêm trang nói: “Vương phi không cần để ý tới họ, hai giám khảo không làm việc đàng hoàng mà thôi.”



An Tử Nhiên lười đáp lại.



Quản Túc đang thúc giục, hắn tính toán mấy ngày nữa sẽ đi Hồng Châu. Vốn nghĩ Vương gia khả năng sẽ không thể rút thời gian đi cùng hắn, nhưng hắn hôm nay lại phát hiện, đến lúc đó người không làm việc đàng hoàng khả năng sẽ chính là Vương gia, cho nên mới nhận mệnh tới đây ngồi với hắn.



Quan chủ khảo chuyên tâm, tốc độ chấm bài thi cũng nhanh hơn.



Bởi vì không thể biết chủ nhân của bài thi, cho nên không cần lo lắng có giám khảo sẽ bất công, trừ phi có thể từ mấy ngàn bài thi nhận ra nét chữ của người thân, nhưng cơ suất này rất thấp. Một giám khảo mỗi ngày thẩm duyệt nhiều bài thi như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy mệt nhọc hoa mắt.



Liên tục thẩm duyệt bảy tám ngày, rốt cuộc có thể kết thúc.



Cuối cùng là chọn ra bài thi tốt nhất. Công đoạn này cũng mất thời gian, bởi vì mỗi người đều có lý của mình. Đề thi năm nay khác với các năm trước, nhằm vào quan hệ giữa ngũ đại quốc. Phe bảo thủ có ý kiến này, phe cấp tiến lại có ý kiến nọ, tranh luận phản biện đến cùng.



Rõ ràng chỉ có vài người lại ồn ào giống chợ bán thức ăn. Cuối cùng, Phó Vô Thiên trực tiếp định ra thứ tự rồi nộp bài thi lên.



Các giám khảo bị ý nghĩ của mình ảnh hưởng. Cấp tiến hay bảo thủ đều có khuyết điểm, nhưng nhìn từ góc độ khách quan, vẫn có chỗ đáng khen, lại còn có thể từ văn chương nhìn ra đặc điểm tính cách của thí sinh.



Vì thế, trước mặt Phó Nguyên Phàm xuất hiện một chồng bài thi, mặt trên đều là chữ viết của đường ca.