Đại Địa Chủ

Chương 37 : Xuất giá – Thượng

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


Mười bảy tháng tư năm Sùng Minh thứ hai mươi bảy, ngày hoàng đạo, thích hợp lấy gả.



Không khí của Quân Tử thành so với ngày thường náo nhiệt hơn nhiều, trước cửa các gia đình, hiệu buôn đều treo đèn lồng đỏ thoạt nhìn phi thường vui vẻ, dòng người qua lại trên đường cũng đông đúc hẳn, tất cả là vì hôm nay là ngày chiến thần Đại Á thành hôn, ngài vừa trở về không đến hai tháng liền chuẩn bị thành thân, so với Hoàng Đế tuyển tú còn muốn oanh động hơn.



Nhưng vừa nghĩ đến đối tượng thành thân của chiến thần lại là nữ nhi nhà địa chủ, đa số đều thổn thức, liền tính Quân Vương dung mạo không tốt xem, tính cách huyết tinh, nhưng tốt xấu gì vẫn là Vương gia tướng quân thân phận tôn quý, tương lại thậm chí sẽ là cánh tay đắc lực bên người Thái tử, nhân vật phong vân như vậy lại thú nhi nữ nhà địa chủ…



Rất nhiều người cảm thán, nhưng lại có càng nhiều người vui sướng khi người khác gặp họa.



“Nữ nhân kia có biết nghĩ hay không mà lại gả cho Quân Vương.”



Một nữ tử quần hồng nhạt đứng ở trước sạp bán trang sức chọn lựa, đồ vật trên sạp đều tương đối xinh đẹp, tựa như xa xỉ phẩm, nhưng giá cả lại không cao, vừa đủ để bày biện lên mặt tiền cửa hàng, nàng thường xuyên đến đây mua sắm.



Một phụ thân trẻ tuổi tóc búi cao nghe thế nhịn không được cười nhạo:”Cũng không chắc, theo ta thấy ả ta chắc là ham thân phận Vương phi, gả cho Quân Vương thì cả đời không phải lo ăn lo mặc, có cả một đoàn hạ nhân quỳ gối bên chân hầu hạ, ngẫm lại hình ảnh kia, liền tính Quân Vương bộ dáng xấu xí cũng chẳng sao.”



Nữ tử quần hồng cắn cắn môi:”Nếu mà là ta thì tốt rồi.”



Phụ thân tuổi trẻ nghĩ thầm, nếu nàng còn chưa lập gia đình, thân phận Vương phi kia a, nàng cũng muốn gả cho vị Quân Vương kia, có ai lại không thích quyền thế, dù cho chỉ là một danh phận, nhưng cũng cao quý hơn không biết bao nhiêu người.



Đương nhiên, cũng không thiếu người chú trọng bề ngoài.



Người bán trang sức phát ra một tiếng cười:”Nhị vị nguyên lai còn không biết, Quân Vương thú cũng không phải là nhi nữ nhà địa chủ, tin tức đã truyền ra từ hôm qua.”
Duy chỉ có Tô quản gia là không bị kinh diễm, vẫn là vẻ mặt tự trách.



Ông cảm thấy là do mình không chiếu cố Đại thiếu gia cẩn thận, cho nên mới biến thành như bây giờ, ông cô phụ kì vọng của lão gia, trong đầu toàn là suy nghĩ khi chết đi không còn mặt mũi nào gặp lại lão gia.



“Quản gia, hôm nay là ngày lành của ta, ngươi hẳn là cao hứng một chút.” An Tử Nhiên nhẹ nhàng nắm chặt tay ông, kế tiếp sẽ còn có nhiều việc cần lão quản gia quan tâm, hắn không nói cho ông ước định cùng Phó Vô Thiên, hắn tự có suy tính của mình, cho nên chỉ có thể để ông tạm thời vất vả.



Tô quản gia nhìn hắn hít mạnh một hơi:”Đại thiếu gia, ta… lão nô tận lực” Nói xong thì cố trưng ra một nụ cười mà như khóc.



“Khanh khách lạc…”



Đột nhiên vang lên tiếng cười trẻ con.



Mọi người sửng sốt, quay lại thì mới phát hiện tiếng cười là từ chỗ Nhị thiếu gia đang bị nhũ mẫu bồng trên tay phát ra, ánh mặt đen láy tròn như bồ đào hướng Đại thiếu gia cùng Tô quản gia nhìn nhìn, hắn ra sức quơ quơ hai cánh tay ngắn ngủn, giống như thực hung phấn, người hiểu ý không khỏi mỉm cười, Nhị thiếu gia ngày càng lanh lợi.



Tô quản ra cũng nhịn không được lộ ra tươi cười chân thành, hôm nay là ngày Đại thiếu gia xuất giá, ông không thể ủ rũ như vậy.



An Tử Nhiên nhếch khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười.



Đáng tiếc không có ai nhìn đến, thời điểm lực chú ý của đại gia đều tập trung trên người tiểu bao tử cùng cười nói vui vẻ trong sân, đội ngũ đón dâu của Vương phủ rốt cuộc đến, đi trước là một trận tiếng thanh la (một loại nhạc cụ) cùng tiếng pháo rộn rã truyền vào bên trong biệt viện…