Đại Địa Chủ

Chương 378 : Hết thuốc chữa

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Lâm triều kết thúc, Phó Vô Thiên trở lại Phó Vương phủ.



An Tử Nhiên chỉ nói kết quả thẩm vấn, không nói quá trình. Phó Vô Thiên biết về mấy hình phạt là do ám vệ nói. Có lẽ chỉ có hắn không cảm thấy bất ngờ.



Biết họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, An Tử Nhiên viết ra hết những hình phạt mà mình biết.



Tàn khốc nhất đương nhiên là Mãn Thanh thập đại khổ hình, Phó Vô Thiên đọc mà còn khen ngợi không thôi. Hình phạt huyết tinh như vậy, An Tử Nhiên biết nhất định sẽ hợp với hắn. Từ lần đầu tiên thấy Phó Vô Thiên giết người, hắn đã biết phu quân của hắn có khẩu vị siêu nặng.



“Vương phi lần trước sao không lấy ra?” Phó Vô Thiên nhớ tới lúc trước bức cung cung nữ, Vương phi lúc ấy không tỏ vẻ gì cả. Nếu có mấy thứ này, nàng khẳng định đã sớm đầu hàng.



An Tử Nhiên nhìn hắn mang vẻ ủy khuất, cảm thấy không thể hiểu được: “Lần trước lại không phải ta đi thẩm vấn, hơn nữa Vương gia lúc ấy không phải nói có thể từ từ tới, nàng không nói cũng không sao, ta đây còn xen tay vào làm gì.”



Phó Vô Thiên há hốc miệng, dở khóc dở cười: “Là bổn vương sai, bổn vương sẽ nhớ kỹ giáo huấn.”



An Tử Nhiên cho hắn một ánh mắt ‘ngươi biết là được’. Phó Vô Thiên thấy vậy, đột nhiên phát hiện Vương phi tựa hồ bại lộ một chút thuộc tính ngạo kiều mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện.



Họ thành thân đến bây giờ đã hơn bốn năm, gần như lúc nào cũng ở bên nhau, thời gian quá đủ để hiểu biết một người. Nhưng Phó Vô Thiên hiện tại mới phát hiện, Vương phi của hắn thuộc loại đã hiểu thì càng muốn hiểu nữa, tựa như một vò rượu mạnh thơm nồng, càng uống càng nghiện, uống say tỉnh lại thì lại gấp không chờ nổi muốn say.



Bên tai đột nhiên có một hơi thở thành thục liêu nhân, nam nhân vị trầm ổn lại mê người, An Tử Nhiên cảm thấy tai hắn nhất định đã nhuộm màu hồng phấn. Quay đầu, cánh môi cọ qua mặt đối phương, ngẩng đầu liền thấy Phó Vô Thiên cười như không cười, ánh mắt ái muội, lập tức cảm thấy không khí giữa họ trở nên nguy hiểm.



Hắn vẫn luôn biết Phó Vô Thiên là nam nhân anh tuấn nam sắc tràn đầy no đủ. Đời trước hắn nhất định sẽ không tin mình sẽ có một ngày nhìn một nam nhân đến nhập thần, phải biết rằng hắn khi đó chính là thẳng nam.



Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, trái tim đập nhanh tựa hồ quấn lên cảm giác rung động rung mình.



Thật là hết thuốc chữa! An Tử Nhiên ở trong lòng thở dài một hơi.



Hắn không phải loại người do dự, vì thế quyết định thuận theo trái tim, vòng tay ôm cổ Phó Vô Thiên, “Vương gia, không khí tốt đẹp như vậy, không làm chút gì sao?”
Phát hiện Lạc Cổ Nguyệt ngày hôm qua không ra ngoài, nghe nói đang nghiên cứu thứ gì, có vẻ rất si mê, Phó Nguyên Phàm lo lắng hắn sẽ lại làm ra chuyện gì không tốt, liền tìm cớ gọi người đến Ngự thư phòng.



Lạc Cổ Nguyệt cũng rất dứt khoát, biết Phó Nguyên Phàm vẫn luôn rất ‘quan tâm’ hắn, liền dâng thứ mình nghiên cứu cho hắn xem.



Phó Nguyên Phàm xem xong, tức khắc không thể bình tĩnh, “Lạc Phó thống lĩnh, đang yên đang lành ngươi nghiên cứu hình phạt làm gì. Không thể phủ nhận, những hình phạt huyết tinh tàn khốc xác thật sẽ rất hữu dụng, nhưng Lạc Phó thống lĩnh, trẫm cho rằng ngươi có thể làm chuyện càng có ý nghĩa, tỷ như tuyển chọn nhân tài bổ sung chỗ trống trong cấm vệ đội.”



Lạc Cổ Nguyệt nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên cong lên một độ cung vi diệu, dùng ngữ khí hài hước phun ra mấy chữ: “Bẩm Hoàng Thượng, đây là hình phạt Quận Vương phát minh.”



Phó Nguyên Phàm nghẹn họng. Đường ca phát minh?



Vừa định nói không có khả năng, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của đường ca lại cảm thấy thực bình thường.



Đúng lúc này, Đại Hắc đúng lúc đi vào giảm bớt xấu hổ, “Hoàng Thượng, Quận Vương và Vương phi tới.”



Vừa dứt lời, An Tử Nhiênvà Phó Vô Thiên đã xuất hiện trước cửa. Hai người trước nay vào Ngự thư phòng không cần chờ cho phép.



“Đường ca đường phu như thế nào tới?” Phó Nguyên Phàm trong mắt có vui sướng, nhưng hắn hiện tại đã biết khắc chế hành vi, trước kia hắn sẽ đứng lên gấp không chờ nổi đi xuống.



Đại Hắc dọn ra hai trương ghế dựa, phục vụ thập phần chu đáo. Lạc Cổ Nguyệt bị bỏ qua mà tỏ ra vài phần đáng thương, bất quá đại khái chưa chắc đã có ai cảm thấy vậy.



Lạc Cổ Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, sau đó ôm tay đứng một bên, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã, vẻ mặt luôn như có như không lộ ra một tia tà khí, như chuẩn bị xem diễn.



Phó Nguyên Phàm cũng mặc kệ, Lạc Cổ Nguyệt chỉ thích làm theo ý mình, trói buộc hắn có khi sẽ còn phản tác dụng.



Nhưng hắn dung túng Lạc Cổ Nguyệt cũng là có nguyên nhân, từ khi hắn lên làm Phó thống lĩnh, cấm vệ đội đã nghiêm khắc tự hạn chế hơn trước kia. Nếu không có năng lực, với tình huống hiện tại, hắn sẽ không cho một người khó có thể khống chế trở thành Phó thống lĩnh.