Đại Địa Chủ

Chương 383 : Thách đấu

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Uyển Cảnh sòng bạc không nằm trong địa bàn của ba thế lực lớn, mà ở phía sau Vô Danh phố, chiếm cứ một khối đất cực lớn, nghe nói còn lớn gấp hai Tử Y Môn. Có hai tầng hầm, nhưng người thường không thể đi xuống.



An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mất nửa canh giờ đi tới đi lui trong Độc Trấn giống phú thương vừa tới nơi này, sau đó mới đến Uyển Cảnh sòng bạc.



Hai người quần áo hoa lệ, vừa thầy là biết có tiền, hấp dẫn lực chú ý của một số người. Nhưng người như họ mỗi ngày đều có, cho nên những người đó chỉ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú thu hồi ánh mắt.



Tầng thứ nhất là đại đường, khí thế ngất trời. Có rất nhiều khách, thua tiền thì kêu to, thanh âm hỗn tạp cơ hồ muốn thủng màng nhĩ, cái gọi là tiêu kim quật cũng không phải hư danh.



Khách đánh cuộc chơi ở đại đường thông thường đều là người thường, tài sản mấy ngàn lượng cơ bản sẽ lên lầu hai.



Hai người không muốn ở lâu tại đại đường chướng khí mù mịt này, trực tiếp lên lầu hai, không ngoài dự kiến bị ngăn lại. Phải đi đăng ký mới được cho phép đi lên.



Sau khi lên thì đi sang bên trái đổi một ít trù mã*. Không thể không nói, trù mã này hơn phân nửa khả năng là học Thiên Long sòng bạc. Từ khi Thiên Long sòng bạc đẩy ra đủ thứ mới lạ, rất nhiều sòng bạc đều mô phỏng theo. Vừa rồi ở đại đường, họ cũng đã thấy mấy trò chơi gốc của An Tử Nhiên, có vẻ rất được hoan nghênh.



(*)籌碼: chính là chip ở sòng bạc hiện đại



Hai người đổi 500 lượng bạc thành chip loại 10 lượng, tổng cộng 50 chip. Có người dẫn họ tới một nơi nhỏ hơn đại đường vài lần, bày hơn mười chiếu bạc, mỗi bàn đều có người, nhưng an tĩnh hơn lầu một rất nhiều.



An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên triều đi tới chiếu bạc gần nhất, tương đối ít người, có bốn khách đánh cuộc.



Bài giấy hẳn truyền tới Độc Trấn chưa được bao lâu. Họ tò mò nên chơi tương đối nhiều, quan trọng nhất là, bài lưu hành không lâu cho nên họ liền cho rằng khả năng gian lận không cao.



An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liếc nhau, đi qua ngồi ở bên trái nhà cái.



Một chiếu bạc có sáu khách đánh cuộc, vừa đủ. Vài vị khách liếc họ một cái, có chút không để bụng, ngay sau đó ra hiệu cho nhà cái chia bài.



Họ chơi bách gia nhạc (baccarat), đơn giản hơn toa ha (stud) và đức châu Poker (Texas hold’em) nhiều. Bình thường là bốn người một bàn, nhưng nghe nói tài sản càng phong phú thì chơi càng thú vị, cho nên chủ yếu thiết lập tại tầng hầm.



Nhà cái là người của Uyển Cảnh sòng bạc, tương đối chuyên nghiệp. Nhìn nhà cái thuần thục trộn bài, mọi người sôi nổi đặt cược.
Nhà cái sắc mặt tái nhợt bồi ra hơn 2000 lượng.



Kế tiếp, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đại phát thần uy, như thần bài bám vào người, 500 lượng ban đầu đã biến thành hơn một vạn lượng.



Nhà cái thua đến run tay, rốt cuộc khiến cho sòng bạc chú ý.



Một nam nhân trung niên họ Trương đi tới. Mỗi tầng đều có người quan sát, hắn chính là người phụ trách tầng thứ hai.



“Hai vị công tử vận may không tồi, không biết có hứng thú đi xuống tầng ngầm. Nơi đó không khí tốt hơn, số lượng chơi cũng lớn hơn, tin tưởng có thể làm hai vị càng vừa lòng, càng lưu luyến quên về.”



Hắn nói rất hấp dẫn, nhưng người có tự chủ đã phần sẽ cự tuyệt, bởi vì xuống tầng hầm rất có thể sẽ thua không còn mảnh khố.



Mục tiêu của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên là tầng hầm. Họ muốn dẫn ra người đứng sau sòng bạc thì chỉ thắng hai vạn lượng thôi tuyệt đối là không đủ.



“Dẫn đường đi.” Phó Vô Thiên đứng lên, An Tử Nhiên theo sát.



Trương Siêu lập tức sai người cầm chip giúp họ, sau đó dẫn hai người xuống tầng hầm. Họ không đi qua tầng một mà trực tiếp đi từ lối đi riêng, hai bên thắp đèn dầu. Đi đến một nửa đã cố thể nghe thấy tiếng động.



Trước khi vào, Trương Siêu đưa cho họ hai tấm mặt nạ. Phú thương từ ngoài tới đều không muốn bị thấy gương mặt thật, cho nên thông thường sẽ mang mặt nạ, hắn nghĩ hai người cũng vậy.



Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên trực tiếp đeo lên, như thế xác thật tiện hơn một ít.



Khách ở tầng hầm rõ ràng nhiều hơn trên lầu hai. Mặt nạ rất có hiệu quả, ẩn giấu thân phận, khi đánh bạc cũng không bị nhìn thấu suy nghĩ. Ở đây có người thắng nên cười ha ha, có người thua nên mồ hôi lạnh chảy ròng, lại vẫn không cam lòng, tiếp tục đánh cuộc. Chỉ số ít có thể lấy lại vốn, đại bộ phận đều táng gia bại sản.



Ở đây cơ bản là khách đánh cuộc đấu với nhau, tất nhiên cũng có thể yêu cầu đánh cuộc với sòng bạc. Trương Siêu chuẩn bị giao họ cho người nơi này, bên tai liền vang lên tiếng.



“Nghe nói quý sòng bạc có không ít dân cờ bạc xuất sắc, chúng ta muốn chơi với quý sòng bạc, hẳn là có thể đi?” Trương Siêu quay đầu, thấy đối phương cười như không cười, trong lòng rùng mình, đột nhiên có cảm giác đối phương tới thách đấu.