Đại Địa Chủ

Chương 390 : Nhà kho

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Từ khi có điều kiện, La Trường Phong nghiên cứu ra mê dược ngày càng lợi hại. Cũng không biết hắn như thế nào sẽ có thiên phú ở phương diện này.



Mê dược mà chỉ cần hít vào một chút là có thể đánh gục một con trâu tráng,hơn nữa có thể làm nó ngủ liên tục hai ngày, đây là kiệt tác mà La Trường Phong tự hào nhất, nhưng vì khó tinh luyện cho nên số lượng rất ít, ban đầu hắn còn không chịu xì ra một hạt phấn.



Nhiễm Đông chỉ là người, trúng chiêu rồi sao có thể không hôn mê. La Trường Phong đã từng tự tin nói, trừ phi có giải dược, nếu không tuyệt đối không thể chịu được. Sự thật chứng minh hắn xác thật rất có bản lĩnh.



‘Độc Hạt Tử’ xác định Nhiễm Đông thật sự đã ngất, lập tức đưa hắn tới một góc mà người bên ngoài không nhìn tới, sau đó làm bộ dường như không có việc gì đi ra ngoài.



Vừa mở cửa, người bên ngoài lập tức nhìn qua. ‘Độc Hạt Tử’ không nhìn thủ hạ của Nhiễm Đông, chỉ vào người của mình nói: “Các ngươi tiến vào, thủ lĩnh có chuyện muốn hỏi các ngươi.”



Nghe ‘Độc Hạt Tử’ không điểm tên họ, Trần Lâm đã đi theo Nhiễm Đông sáu, bảy năm đứng ra nói: “Chúng ta thì sao?”



“Chờ.” ‘Độc Hạt Tử’ ném cho hắn một ánh mắt không kiên nhẫn, lui về phòng, trực tiếp ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.



Thái độ không tốt, nhưng không ai phát giác cái gì không đúng.



Trong phòng



Một ám vệ kéo Nhiễm Đông từ trong một góc ra ngoài. Động tác thô lỗ, Nhiễm Đông bị va chạm đầu, không cần xem cũng biết khẳng định sưng lên.



“Vương gia, kế tiếp phải làm gì?”



Phó Vô Thiên nhìn về phía Ám. Ám lập tức lấy ra đồ nghề, đều là dụng cụ dịch dung. Lúc trước hắn mạo hiểm ẩn vào Tử Y Môn chính là vì chuẩn bị mấy thứ này.



Thuật dịch dung của ám vệ rất phiền toái. Vì Nhiễm Đông thân phận cùng địa vị đều rất quan trọng, không thể thiếu trong kế hoạch của họ, cho nên họ cần thiết chuẩn bị trước mặt nạ của Nhiễm Đông. Chỉ cần ngũ quan đại khái là được, cái khác có thể sửa lại sau.



Còn người thay thế Nhiễm Đông…



Ban đầu ai nấy đều tưởng rằng thủ lĩnh Tử Y Môn hẳn là một nam nhân chiều cao tầm 1m8, bởi vì Độc Hạt Tử nói Nhiễm Đông hơi thấp. Nàng đại khái muốn gia tăng phiền toái cho họ, lại không biết lời nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần.



Chiều cao quá thấp ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến uy tín. Hơn nữa, nam nhân Tử Vi Quốc phần đông tráng mãnh cao lớn, nam nhân chiều cao 1m6 thật sự rât ít. Đế vương Tử Vi Quốc cũng sẽ không giao cho người như vậy giúp hắn quản lý Tử Y Môn.



Nhưng đây chỉ là suy đoán, chân chính làm họ khẳng định Độc Hạt Tử nói dối chính là An Vu Chi đã gặp Nhiễm Đông. Cho dù mang mặt nạ, chiều cao cũng không thể làm giả.




Tới nhà kho, bên ngoài có bốn người thủ, Phó Vô Thiên nói đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng khác phải đi làm trước, vì thế lại quay về.



Buổi chiều, nữ sát thủ bị hắn tìm lý do đuổi đi, sau đó mang người lần thứ hai tới nhà kho, dùng chìa khóa lục soát được trên người từ Nhiễm Đông mở nhà kho. Dặn bốn thủ vệ đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào, sau đó trước mặt họ đóng cửa lại.



“Kế hoạch thuận lợi làm toàn thân đều có cảm giác thoải mái phiêu phiêu.” Ám vặn vẹo cổ. Nhà kho quan trọng đến thủ vệ bình thường đều không cho phép tới trong bán kính 20m.



Chỉ có Đao Phong nghe thấy hắn nói thầm, nâng lên ma trảo gõ ót hắn một cái, sau đó dường như không có việc gì đi tiếp.



Ám ôm đầu lau nước mắt.



Mọi người nhìn một vòng, nhà kho chia làm ba không gian, một chứa các loại vàng bạc châu báu, vàng thỏi đầy rương, đối diện là một kho binh khí. Mọi người không có hứng thú, trực tiếp đi kho thứ ba ― kho sách!



Kệ sách thành hàng chiếm cứ hơn nửa không gian, bày rất nhiều thư tịch, nhưng không phải tất cả hữu dụng, đại bộ phận đều là dùng để dấu người tai mắt.



Mọi người tách ra tìm kiếm.



An Tử Nhiên đi vòng quanh kệ sách. Kho sách không gian khá lớn, hắn vòng qua đi tới phần trung gian, ở đó có một giá sách hình lăng trụ, diện tích tầm bốn năm mét vuông. Không gian nhỏ như vậy không làm được gì, nhưng chứa sách thì dư dả.



Phó Vô Thiên đi qua, nhìn cấu tạo giá sách, đại khái hiểu ý hắn, liền gọi ám vệ tới cùng tìm.



“Ta cũng hỗ trợ.” An Tử Nhiên nói.



Phó Vô Thiên vỗ vỗ kệ sách trước mặt hắn, cười nói: “Vậy làm phiền Vương phi tìm chỗ này.”



“Không cần khách khí.” An Tử Nhiên liếc hắn một cái.



Kệ sách cao 3m, chạm tới trần, tựa hồ cố ý thiết kế như vậy. An Tử Nhiên trên dưới nhìn một lần, đột nhiên dọn một loạt sách xuống. Chồng sách cao tầm 30cm, hắn đứng lên đó, dọn sách ở trên cao tầm 1m9 – 2m3, tức khắc phát hiện một dấu vết bất thường. Hắn sờ thấy một đường gờ, ngón tay dùng sức nhấn một, chỗ đó tức khắc lõm vào.



Kệ sách phía dưới phát ra tiếng vang ù ù. Mọi người lập tức lui ra sau vài bước. Kệ sách di động về phía trước một khoảng, sau đó mở ra một khe hở đủ cho một người ra vào.



Qua khe hở, hắn thấy một bàn sổ sách.