Đại Địa Chủ
Chương 401 : Xác thật rất đẹp
Ngày đăng: 17:07 18/04/20
Mồng 1 tháng 11, một tin dữ truyền lại hoàng thành. Ổ Khánh Minh đi đến Vân Quan thì bị mấy hắc y nhân ám sát, rơi xuống vách núi. Khi thị vệ tìm ra thì hắn đã tắt thở từ lâu.
Bá tánh biết tin đều thương tiếc cho đại tướng quân không thôi. Mới nghe nói hắn ở biên quan chống đỡ đại quân Cao Trạch, bá tánh vẫn cảm thấy chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay đã phải nghe tin hắn bị ám sát bỏ mình. Hoàng thành nhất thời sảo đến ồn ào huyên náo.
Vui mừng nhất không ai hơn Thái tử, bên trong tẩm điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng hắn cao giọng cười to.
“Thỉnh Thái tử thứ tội, thuộc hạ không đúng lúc thông bảo. Nguyên chỉ muốn thử một lần, không ngờ lại có thể thành công, thuộc hạ cũng rất bất ngờ.” Liễu Hữu Vi chủ động thừa nhận, nếu không, ngày sau Thái tử nhất định sẽ hoài nghi cái chết Ổ Khánh Minh là do kẻ thứ ba gây nên. Tuy rằng hắn không thông minh, nhưng lớn lên trong cung từ nhỏ, tính cách đa nghi đã sớm hình thành.
Thái tử cao hứng còn không kịp, sao có thể trách tội Liễu Hữu Vi, hắn còn muốn khen thưởng nữa kìa, bằng không hắn còn phải tiếp tục lo lắng đề phòng.
Nếu hoàng thúc mang theo quân đội trở về hoàng thành, hắn chỉ có đường chết. Ngày hôm qua còn suy nghĩ thương lượng với Liễu Hữu Vi làm thế nào ngăn cản hoàng thúc, hôm nay Liễu Hứa Vi đã giúp hắn giải quyết một vấn đề nan giải. Thưởng hắn còn chưa đủ, đương nhiên sẽ không xử trí.
“Hữu Vi, ngươi làm rất tốt. Bổn Thái tử đăng cơ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Thái tử vui mừng hứa hẹn.
Liễu Hữu Vi vui vẻ nói: “Tạ Thái tử!”
Thái tử và Ổ Khánh Minh có quan hệ không tồi, cho dù là sau này trở mặt, hai người vẫn giữ vẻ mặt hòa ái trước mặt mọi người, cho nên bá tánh đều không hoài nghi Thái tử. Chỉ có văn võ bá quan biết, cái chết của Ổ Khánh Minh chắc chắn có liên can đến Thái tử.
Nhưng hoàng thất Vạn Thanh Quốc hiện tại chỉ có mình Thái tử có đủ tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận, nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ trở thành Tân Hoàng, mà hoàng đế thì tự nhiên phải lấy lòng.
Tẩm cung của Thái tử không ngừng truyền ra hoan thanh tiếu ngữ, còn cung điện nào đó lại bị áp suất thấp bao phủ, đó chính là Vô Hoan điện của Dung phi.
Hoàng đế độc sủng Dung phi, mấy năm trước mới bắt đầu xây cất Vô Hoan điện để ban cho nàng, năm trước mới hoàn thành. Tất cả bài trí trong điện đều lấy từ tư khố của hoàng đế, mỗi kiện giá trị liên thành, ngay cả tẩm cung của Hoàng Hậu đều không xa xỉ bằng.
Hôm nay, trên sàn nhà của Vô Hoan điện lại có rất nhiều mảnh sứ vỡ.
Một nữ tử xinh đẹp mảnh khảnh ngồi ngay ngắn trên ghế. Nàng có tư sắc làm ai nấy đều cảm thấy kinh diễm, cho dù tức giận cũng thập phần mê người, An Vu Chi đứng bên cạnh nàng phỏng chừng còn chẳng có tư cách làm phông nền. An Xảo Nga cần dựa vào mị thuật mới có thể mê hoặc Sùng Minh Đế, nữ nhân này chỉ cần cái mặt là có thể thành công.
“Làm vậy đi.”
Thái tử sống trong hoàng cung. Tuy rằng với thân phận của hắn thì không được lui tới với hậu cung của hoàng đế, nhưng hoàng đế hiện tại không khác gì người chết, Thái tử lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn, quy củ cũng giống như thùng rỗng kêu to.
Thái tử không chỉnh đốn hậu cung đầu tiên. Ổ Khánh Minh vừa chết, không có người chủ trì đại cục, thân là Thái tử, hắn cần thiết tiếp nhận trách nhiệm. Vì ngăn trở đại quân Cao Trạch, Thái tử không có thời gian chú ý chuyện khác.
Bên kia, Liễu Hữu Vi lợi dụng quyền thế đưa Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên vào hoàng cung, làm họ gia nhập cấm vệ đội. Thái tử rất tín nhiệm hắn, giao quyền lợi điều động một nửa cấm vệ cho hắn, hắn muốn xếp bao nhiêu người vào cấm vệ đội cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Vì thế, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên danh chính ngôn thuận đi tới đi lui trong hoàng cung.
Hôm nay là ngày Sa Thừa tướng bí mật tiến cung gặp Dung phi. An Tử Nhiên dựa vào cây cột, trên người mặc cấm vệ phục màu lam, ánh mắt dừng trên Dung phi đi trên hành lang. Đúng như lời đồn, Dung phi xác thật là nữ nhân phong hoa tuyệt đại.
Có lẽ là hắn quan sát hơi lâu, một bàn tay có vết chai dày đột nhiên che mắt hắn lại, thanh âm của Phó Vô Thiên vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Vương phi, xem lâu sẽ đau mắt hột.”
An Tử Nhiên vỗ tay hắn, nói: “Phải không, ta cảm thấy rất cảnh đẹp ý vui.”
Phó Vô Thiên nhìn Dung phi dần dần đi xa chỉ còn lại bóng dáng, cho dù là cái bóng cũng thập phần mất hồn, vuốt cằm nói: “Nghe Vương phi nói vậy, xác thật rất đẹp.”
An Tử Nhiên yên lặng nhìn hắn.
Phó Vô Thiên trong lòng cười nở hoa, nhẹ nhàng đẩy hắn, “Đi, theo sau nhìn một cái.”
Himeko: Hú hú, chỉ còn gần 50 chương nữa là kết thúc rồi!