Đại Địa Chủ

Chương 41 : Đồng giường cộng chẩm

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


Uống xong rượu giao bôi, tiếp theo chính là bước cuối cùng cũng là bước tối trọng yếu của thành thân – động phòng.



An Tử Nhiên chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này, nếu đã là giả thì chẳng cần đem toàn bộ quá trình làm xong, huống chi vẫn là hai nam nhân và đương nghiên là hắn cho rằng Phó Vô Thiên cũng nghĩ vậy.



Tại trước khi uống rượu giao bôi hắn nghĩ vậy.



Sau khi uống xong hắn cũng không chắc nữa.



An Tử Nhiên làm bộ như không có việc gì đi đến bên giường ngồi xuống, đối Phó Vô Thiên vừa đặt chén rượu rỗng xuống bàn xong liền đi về phía hắn nói:”Đêm nay ta ngủ giường, ủy khuất Vương gia ngủ mặt đất, hẳn là không có vấn đề gì đi?”



“Có!” Phó Vô Thiên không cho hắn một đáp án như ý, khom lưng nhìn hắn nói:”Vương phi, chúng ta đã là phu thê.”



“Sớm thôi sẽ không phải.” An Tử Nhiên vẻ mặt bình tĩnh.



Phó Vô Thiên khóe môi hơi hơi cong lên:”Nhưng mà trước khi ngày đó đến, chúng ta vẫn là vợ chồng.”



An Tử Nhiên thoáng chốc giận tái mặt, nắm chặt tay, giống như sẽ tùy thời mà nện cho Phó Vô Thiên một phát vào mặt vậy.



Phó Vô Thiên liếc nhìn hai nắm tay nhỏ của hắn, chỉ cách y một đoạn ngắn, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, đột nhiên nắm tay vung qua, chính là còn chưa kịp va chạm đã bị y né tránh, mỉm cười nói:”Vương phi, hôm nay là ngày vui của bổn Vương, bổn Vương chưa bao giờ nghĩ sẽ ngủ sàn cả.”



“Ta đây ngủ sàn.” An Tử Nhiên nhanh chóng nói.
An Tử Nhiên mãnh liệt quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, sau khi nhìn đến y hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ hắn mặt run lên một chút, hai người cùng uống rượu, nếu rượu có vấn đề, y không thể không có việc gì.



Tựa hồ nhận thấy ánh nhìn của hắn, Phó Vô Thiên mở to hai mắt, vừa vặn trông thấy biểu tình kinh ngạc của hắn:”Làm sao vậy?”



An Tử Nhiên quay đầu:”Không có gì!”



Hắn có thể khẳng định vấn đề nằm ở rượu, nhưng không nghĩ ra được chuyện gì xảy ra, nếu như là bôi dược trong chén rượu, khi Phó Vô Thiên rót rượu hắn nhất định sẽ phát hiện, cỗ tà hỏa trong người theo suy nghĩ của hắn cũng quay cuồng, hướng về giữa hai chân tràn ra, sự khô nóng kia khiến hắn vô pháp tự hỏi, không thể không kẹp chặt hai chân.



Lực nhẫn nại của An Tử Nhiên rất tốt, nhưng dù sức chịu đựng có tốt, thân thể bất đồng thì vẫn sẽ có ảnh hưởng, trong thân thể khô nóng mãnh liệt.



Nếu là thân thể trước kia của hắn có thể dùng ý chí nhẫn nại kìm nén, nhưng thân thể hiện tại đã được nuông chiều từ bé, hắn rèn luyện ba bốn tháng vẫn không thể thay đổi, làn da hơi chút ma sát, cái cảm giác run rẩy này sẽ phóng đại lên nhiều lần.



An Tử Nhiên nhẫn đến cả người đỏ lên, nhưng lại không thể không cố bảo trì hô hấp bình thường để tránh Phó Vô thiên nhận ra.



Không lâu sau, hai đùi trong không nhịn được mà ma sát, nhưng loại tự an ủi này không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho cảm giác khô nóng càng thêm rõ ràng, hắn có thể cảm giác phía dưới dần đứng lên.



An Tử Nhiên rốt cuộc cố không nổi nữa, ngón tay nhẹ nhàng hỗ động, đột nhiên một bàn tay lớn vói vào nắm chặt tay hắn, một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ bao phủ phía trên hắn, ánh nến mơ hồ chiếu ra sự kinh ngạc của hắn, trong bóng đêm truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp động nhân.



“Vương phi, một người ăn vụng là không tốt.”