Đại Địa Chủ

Chương 427 : Công văn cầu hòa

Ngày đăng: 17:08 18/04/20


Ngày 17 tháng 4, Dung Quốc



Chính thức đối chiến với Đại Á, Dung Quốc tựa như phải một lần nữa nhìn lại lão đối thủ đã vài thập niên, cảm giác về sự ưu việt đã bị chèn ép đả kích đến vỡ thành tro bụi.



Hoàng đế Dung Quốc cũng có khát vọng. Hắn từ khi đăng cơ đã ảo tưởng mình sẽ có một ngày trở thành một hoàng đế chấn động thiên hạ giống Tử Vi Quốc, nước giàu binh mạnh, khai cương thác thổ. Hùng tâm tráng chí ấy sau khi gặp phải Đại Á đã dần bị mài mòn, trong đầu chỉ còn nghĩ làm thế nào để tự bảo vệ mình.



Tuy vậy, tâm tư hắn vẫn có một chút không cam lòng, cho nên khi bại bởi Đại Á, hắn không nghe đại thần khuyên bảo, vẫn hợp tác với Tử Vi Quốc. Cho tới bây giờ thua không biết giận, hắn mới triệu tập các đại thần, cùng họ ngẫm lại biện pháp ứng phó với thế cục hiện tại.



“Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là cầu hòa.” Hộ bộ Thượng thư nói. Mấy năm nay đối đầu với Đại Á, Dung Quốc đổ tiền bạc vào quân sự có thể nói năm nay nhiều hơn năm trước, cơ hồ đào rỗng quốc khố. Hộ bộ Thượng thư rất rõ ràng họ đã không có khả năng tiếp tục tranh đấu với Đại Á và Cao Trạch.



“Nào có dễ dàng như vậy!” Lại bộ Thượng thư lập tức phản bác, “Lần trước cầu hòa, Đại Á được nước lấn tới, lần này họ còn chiếm hết ưu thế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Dung Quốc.”



Mấy Thượng thư nói đến nói đi, tổng kết thành một câu là không thể tránh khỏi cầu hòa, nhưng cần thiết giảm tổn thất đến thấp nhất. Họ cũng biết Đại Á hiện tại không phải dễ chọc, sao có thể buông tha cơ hội tốt làm thịt Dung Quốc? Hơn nữa, lần trước ký hiệp nghị hoà bình, kết quả người xé bỏ cũng là họ.



Đây cũng là tiếng lòng của hoàng đế Dung Quốc. Hắn muốn cầu hòa, nhưng cũng muốn giảm tổn thất xuống thấp nhất, suy nghĩ này nếu nói ra chỉ sợ sẽ làm người khác cười rớt hàm.



Chủ động hòa đàm nhưng thái độ lại khinh thường, cuối cùng lại xé hiệp nghị đi tấn công người ta, bây giờ vẫn còn muốn bằng cái giá thấp nhất đổi lấy cầu hòa, tuyệt đối là không có khả năng, trừ phi triều đình Đại Á tập thể bị ván cửa kẹp đầu.



Cuối cùng họ vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.



Lúc này, đại chiến giữa Đại Á và Tử Vi Quốc lại bắt đầu, chiến trường cách vùng núi kia khoảng 3, 4km. Nơi đó đã từng là một mảnh thôn trang phồn hoa, nhưng hiện tại đã không có một bóng người. Khi Đại Á bắt đầu chuẩn bị tấn công Tử Vi Quốc, dân cư ở thôn trang đã bắt đầu di chuyển đến địa phương khác tị nạn.



Ngày 20 tháng 4, chiến tranh bùng nổ.



Có Cao Trạch nhìn chằm chằm Dung Quốc, Đại Á yên tâm phát binh tới Tử Vi Quốc. Mấy chục vạn đại quân quang minh chính đại đi qua lãnh thổ Dung Quốc, triển khai đội hình trên mảnh đất thôn trang cũ. Lửa đạn tung bay, thôn trang hoàn chỉnh bây giờ đã bị oanh tạc đến rách nát bất kham, rốt cuộc nhìn không ra bộ dáng ban đầu.




Chiến tranh Đại Á – Tử Vi Quốc vẫn rất nhiệt liệt. Hoắc Cảnh Phi tại trận chiến trong núi bị thua một bậc, nhưng năng lực của hắn còn chưa kịp phát huy, dù vào hoàn cảnh xấu cũng có thể nghĩ ra biện pháp xoay chuyển thế cục.



Từ khi Khúc Mộc phát minh thần hỏa phi quạ cùng hỏa tiễn, Đại Á dần lấy lại được ưu thế. Hoắc Cảnh Phi đã nghĩ ra một biện pháp, Tử Vi Quốc đất rộng của nhiều, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thợ thủ công như Khúc Mộc không có chục người thì hai,  ba người là đủ rồi.



Họ nghiên cứu và cải tiến được máy bắn đá, tầm bắn được tăng lên không ít, xa nhất có thể tới 500, 600m, lại phối hợp với bom, cũng tạo ra phiền toái không nhỏ cho Đại Á.



Các thợ thủ công thiên tài cũng từng đi theo Bạch Hoành nghiên cứu hỏa dược khi hắn vẫn còn ở Tử Vi Quốc, nhưng bởi vì Bạch Hoành không có tri thức đầy đủ, không thể giảng giải cặn kẽ nguyên lý hoạt động, bởi vậy tiến trình chậm đi nhiều, duy nhất ưu thế chính là họ có dư thừa nhân lực.



Đương nhiên, Đại Á còn không đến mức bởi vì nguyên nhân này liền rơi xuống hạ phong, nhưng tóm lại vẫn đánh tương đối gian nan. Cả hai bên đều không dễ chịu.



Tháng năm trung tuần, tĩnh dưỡng qua đi, Cao Trạch lại lần nữa chỉnh đốn quân ngũ chuẩn bị phát động tiến công tới Dung Quốc. Dung Quốc lại đúng lúc này đột nhiên gửi công văn cầu hòa tới Đại Á và Cao Trạch.



Rất nhiều người đều biết, hoàng đế Cao Trạch nghe theo ý kiến chiến thần Đại Á, cho nên cầu hòa Đại Á tương đương cầu hòa cả Cao Trạch, nhưng vì tỏ rõ thành ý, Dung Quốc mới đưa công văn cầu hòa tới cả Cao Trạch.



Hành động này của Dung Quốc không thể nghi ngờ là đâm sau lưng Tử Vi Quốc một đao. Họ hiện tại vẫn là quan hệ minh hữu, nguyên nhân chính là vì có Dung Quốc chắn ở giữa cho nên Tử Vi Quốc chỉ gặp tổn thất rất nhỏ, hiện tại Dung Quốc đầu hàng, như vậy Tử Vi Quốc sẽ phải đối mặt với áp lực gia tăng rất nhiều lần.



Tin tức nhanh chóng truyền tới tai Lôi Lân. Hắn vốn không ôm hy vọng với Dung Quốc nên cũng không quá phẫn nộ, chỉ là mọi chuyện lần thứ hai thoát ly khống chế làm hắn tức giận không thôi. Tử Vi Quốc thành công cản trở đại quân Đại Á, nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép hành vi bị động thủ thành này.



“Nếu dám phản bội Tử Vi Quốc, thì phải có giác ngộ gánh vác lửa giận của Tử Vi Quốc.”



Không ai có thể bình yên vô sự sau khi phản bội Tử Vi Quốc. Lôi Lân không chỉ là người có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc của hắn càng thể hiện ở thiên tính, mạng người từ trước đến nay bị hắn coi như cỏ rác.



Hoắc Cảnh Phi trong lòng biết không thể ngăn cản, liền không nói gì nữa.