Đại Địa Chủ

Chương 435 : Kết thúc

Ngày đăng: 17:08 18/04/20


Thiên Thọ năm thứ 3, tháng 12.



Đoàn sứ giả Đại Niết Quốc rốt cuộc tới Quân Tử Thành. Hoàng đế Đại Á cử Trác Hải Đường ra khỏi thành nghênh đón họ, làm các quốc gia cho rằng Đại Á sẽ cho Đại Niết Quốc một lần ra oai phủ đầu quốc gia đều cảm thấy bất ngờ.



Các sứ giả từng gặp Trác Hải Đường ở cuộc đàm phán đều biết hoàng đế Đại Á tín nhiệm người này. Phái hắn ra nghênh đón, có vẻ hoàng đế Đại Á thiệt tình muốn thành lập quan hệ ngoại giao tốt với Đại Niết.



Khi họ đều cho rằng như vậy, Đại Á lại tung hỏa mù, làm họ lại hồ đồ.



Đối tượng hòa thân của Ổ Ngọc Sương lần này được xác định rất nhanh. Thành viên hoàng thất, tuy rằng họ Phó, nhưng thiếu chút nữa bị xoá tên, bởi vì trước kia đã từng phạm vào lỗi rất nghiêm trọn cho nên bị đuổi khỏi Quân Tử Thành, tương đương với lưu đày. Hiện tại cuộc sống của hắn tương đối thanh bần, không khác gì thường dân.



Gả cho nam nhân như vậy, Ổ Ngọc Sương đã quen sinh hoạt xa xỉ trong hoàng cung khẳng định khó có thể thích ứng, trừ phi nàng có thể quen được sinh hoạt bình đạm vô vị, nếu không cuộc sống sau khi thành thân của nàng tuyệt đối sẽ không tốt.



Ổ Ngọc Sương có thể chịu được hay không thì không biết, mọi người chỉ biết, lại một tân niên sắp đến.



Đây là tân niên vui vẻ nhất từ khi Thiên Thọ Đế đăng cơ đến nay, thậm chí là tân niên vui sướng nhất từ khi Sùng Minh Đế đăng cơ.



Mọi người vui sướng đón tân niên. Không có áp lực đến từ hoàng đế vô năng, không có bóng ma chiến tranh, chỉ có ánh Mặt Trời sáng lạn tượng trưng cho ngày mai tốt đẹp, tân niên như vậy tuyệt đối đáng chúc mừng. Đại Á của họ sắp nghênh đón lịch sử mới huy hoàng.



Từ tháng 11 đã có bá tánh bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón tân niên. Đèn lồng xinh đẹp đỏ tươi treo khắp phố, đến buổi tối sẽ tỏa sáng cả một khu, nhìn từ xa giống những ngôi sao lập lòe trên bầu trời.



Tân niên đến, khắp thành đều là hoan thanh tiếu ngữ.



Hoàng thất tổ chức quốc yến long trọng nhất từ trước tới nay, không chỉ mời văn võ bá quan, gia quyến của họ cũng có thể tham gia. Tin tức vừa truyền ra, cơ hồ tất cả quý nữ ở Quân Tử Thành đều kích động, mỗi người trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hận không thể lóa mắt nhất quốc yến.



Từ khi chiến tranh bùng nổ, hoàng thất đã không tổ chức quốc yến đúng nghĩa. Năm trước có tổ chức, nhưng bất luận quy mô hay người tham dự đều không thể so với năm nay. Hơn nữa, lúc ấy đại đa số người đều đặt lực chú ý lên chiến tranh, căn bản không có mấy ai có tâm tình tham gia yến hội. Quốc yến năm nay có ý nghĩa không giống nhau.



Thiên Thọ Đế đăng cơ bốn năm, từ năm trước đã bắt đầu bồi dưỡng một đám quan viên trẻ trở thành trợ thủ đắc lực, tiêu biểu nhất là Trác Hải Đường hay Nghê Khiêm.




Mười mấy năm trước Phó Vô Thiên mới mười mấy tuổi. Hắn tầm đó tuy đã bước vào xã hội nhưng vẫn chỉ là tiểu tử chưa hiểu chuyện, mà Phó Vô Thiên lúc ấy đã lên kế hoạch cho mười mấy năm sau, quả nhiên không thể so.



Phó Vô Thiên thưởng thức cái ly trong tay, mỉm cười nheo mắt, bộ dáng có vài phần sâu xa khó hiểu. Hắn nói: “Quyền thế, không phải chỉ có lên làm hoàng đế mới có thể có được, dù lại tới một lần, bổn vương vẫn sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Hơn nữa, như vậy mới có thể gặp được Vương phi, không phải sao?”



Hoàng đế hậu cung ba ngàn giai lệ, hắn không cho rằng Vương phi sẽ thích một nam nhân có nhiều mỹ nữ vây quanh. Quan trọng nhất chính là, một người ở hoàng cung, một người ở bên ngoài, cơ suất gặp mặt cơ hồ bằng không.



An Tử Nhiên cười mà không nói.



Phó Vô Thiên thật sự rất có tướng đế vương. Nam nhân như vậy vốn nên ngồi trên long ỷ khống chế sinh tử thiên hạ, hoặc là khai cương thác thổ viết nên chiến tích huy hoàng, vậy mà người này lại khinh thường đứng ở địa vị cao, còn nói ra một phen lý luận không giống ai. An Tử Nhiên cho rằng sẽ không thể nghe được ngôn luận như vậy từ cổ nhân, xem ra, hắn cần thêm một lần đi sâu để hiểu biết một phen.



Thấy Vương phi nhìn hắn mang vài phần thăm dò, Phó Vô Thiên hào phóng để hắn xem, cầm lấy bầu rượu rót một chén, giơ chén rượu ái muội cười nói: “Cụng ly vì sự kết hợp của chúng ta?”



Nếu là ngày thường, An Tử Nhiên mới mặc kệ hắn, hiện tại…… Hắn giơ chén rượu, cụng vào chén rượu kia.



Kỳ thật hắn cũng may mắn. Có thể tương ngộ……



Hai người cùng nhau ngồi nhìn đám người loạn thành một đoàn trong sân.



Chu Tường trở về làm tất cả mọi người đều vui vẻ. Bởi vì ngắn ngủi, cho nên càng quý trọng giờ khắc này.



Ngôi sao đêm lóng lánh sáng ngời quang mang, tựa hồ đều cao hứng vì họ.



Nhân sinh ngắn ngủi, cho nên càng thêm quý trọng.



– HOÀN CHÍNH  VĂN –