Đại Địa Chủ
Chương 53 : Truân lương (đầu cơ tích trữ lương thực)
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích cuối cùng cũng không thể chiếm được tiện nghi gì từ chỗ An Tử Nhiên.
Bất quá các nàng sẽ không thật sự cam chịu ăn cháo hoa dưa muối, vẫn chưa chết tâm đi tìm Vương đầu bếp, nhưng hắn đã sớm ngứa mắt mấy kẻ này, hiện có An Tử Nhiên làm chỗ dựa, lưng liền thẳng hơn nhiều, nói chuyện cũng cứng rắn.
Bốn người không có biện pháp, đành phải lấy tiền riêng để hạ nhân ra bên ngoài mua đồ ăn, liên tiếp mười ngày, các nàng lại không chịu ăn nhẹ, kết quả mười ngày này số tiền bỏ ra còn nhiều hơn số tiền tiêu vặt hàng tháng mấy lần, không có tiền tiêu vặt vài tháng, Phương Quân Bình là người đau lòng nhất, nàng còn bị khấu trừ thêm một tháng so với Trịnh Bích.
Lại nói tình huống An Thường Đức bên kia.
Vừa mới qua một ngày, mã phu tốc độ có mau hơn nữa thì hẳn chỉ mới đến Vĩnh Châu không lâu.
Sau khi biết kế hoạch của họ, An Tử Nhiên cũng không quá sốt ruột, mặc kệ họ sử dụng thủ đoạn gì để đối phó hắn cùng An gia, hắn cũng không cần vắt óc nghĩ biện pháp ứng phó, không cần nhảy vào vũng bùn này.
“Đại thiếu gia, lão nô đã dựa theo ý ngài phân phó đi xuống.” Tô quản gia vừa từ bên ngoài bôn ba trở về liền đến thẳng chỗ An Tử Nhiên, sự tình trọng đại, cho nên ông phải đích thân đến từng nơi một.
“Vất vả rồi, Tô quản gia.”
An Tử Nhiên cho Hạ Lan mang cho ông một chén trà.
Tô quản gia tiếp nhận uống liền một hơi:”Đại thiếu gia quá lời rồi, lão nô tuyệt không vất vả, nếu không còn chuyện gì khác, lão nô xin phép lui xuống.” Mấy ngày nữa khả năng họ sẽ còn vất vả hơn.
Tô quản gia tiếp nhận uống liền một hơi:”Đại thiếu gia quá lời rồi, lão nô tuyệt không vất vả, nếu không còn chuyện gì khác, lão nô xin phép lui xuống.” Mấy ngày nữa khả năng họ sẽ còn vất vả hơn.
An Tử Nhiên gật gật đầu.
“Vương phi, trong hồ lô của ngươi lại bàn thuốc gì vậy?” Phó Vô Thiên hai ngày nay vẫn đeo bám An Tử Nhiên như hình với bóng, đợi Hạ Lan rời đi cũng mở miệng.
An Tử Nhiên cũng không tính lừa y, thực lực hiện giờ của hắn không thể làm được, cho nên cuối cùng vẫn phải nhờ sức Phó Vô Thiên:”Lúc trước ở quán trà ven đường gặp được nong dân, họ là thôn dân Nhất Bình trấn Xương Châu, địa phương kia thường xuyên phát sinh thiên tai, hiện giờ mới tháng tư mà hạn hán đã xảy ra, nhưng tất cả vẫn phải chờ người điều tra cặn kẽ đã.”
Phó Vô Thiên nháy mắt hiểu được tính toán của hắn, trong mắt lóe lên tình tự thú vị:”Cho nên Vương phi tính toán truân lương?”
An Tử Nhiên gật gật đầu:”Đúng vậy, An Viễn Huyền tuy không phải là nơi dân chúng Xương Châu bắt buộc phải đi qua để đến Phong Thành, nhưng hai nơi cách nhau không xa, hàng năm phát sinh thiên tai, một ít thương nhân tham lợi ở Xương Châu đều tại thành trấn phụ cận truân lương, An Viễn Huyền cũng nằm trong số đó.”
An Thường Phú sở dĩ hướng nông dân thu địa tô kếch xù, có thể nói thiên tai ở Xương Châu cũng là một nguyên nhân, cho nên gia tài của An gia phân nửa là do đầu cơ trục lợi trong thiên tai.
“Như vậy, ý tưởng của Vương phi là?” Phó Vô Thiên không ngại học hỏi.
An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn y một hồi, muốn nhìn xem liệu y có nghĩ hắn tính toán truân lương nâng giá cả thu lợi nhuận không, nhưng đáng tiếc là chẳng thu được gì từ vẻ mặt kia.
“Phái người đi Xương Châu điều tra, nếu ta đoán đúng, có lẽ sẽ dự phòng trước được, mà đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”
Câu nói sau cùng mang theo một tia ám chỉ.
Thông minh như Phó Vô Thiên, lúc này liền hiểu rõ những lời phía sau hắn chưa nói tiếp.
Dự phòng thiên tai không phải là một chuyện đơn giản, nhìn trong lịch sử Đại Á cũng chưa có tiền lệ thành công nào, hơn nữa không cần nói chuyện dự phòng, chỉ chuyện xảy ra sau đó cũng là vấn đề lớn, Hoàng Thất mỗi lần đều là để thiên tai xảy ra xong mới ra tay cứu trợ, sau đó lại phát sinh chuyện quan viên ăn chặn tiền trợ giúp thiên tai, tuần hoàn như thế, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, cơ bản là chẳng có biện pháp dự phòng gì hết, cho nên Xương Châu mới có thể thường xuyên xảy ra thiên tai như vậy.
Phó Vô Thiên trên người chiến công hiển hách, hơn nữa nếu có công lao cứu tế thiên tai, về sau ngay cả Hoàng Đế lão tử muốn xuống tay với y cũng phải suy xét vài phần.
Y mặc dù là chiến thần Đại Á, nhiều năm qua bảo hộ lãnh thổ Đại Á không bị kẻ thù xâm phạm, nhưng chân chính muốn để dân chúng ghi tạc trong lòng còn chưa đủ, trừ phi là cứu họ từ trong gian nguy, tự tay kéo họ ra từ trong bùn lầy, như thế ấn tượng mới có thể càng sâu sắc.
Phó Vô Thiên vui mừng phát hiện Vương phi dù mới gả tiến Phó Vương phủ nhưng cũng đã vì y mà suy nghĩ. Thật đáng mừng!
An Tử Nhiên thấy y biểu tình khác thường, liền hỏi:”Ta đang bàn chính sự với ngươi, ngươi lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì?”
Phó Vô Thiên sung sướng nói:”Bổn Vương đang nghĩ, may mắn là muội muội ngươi đào hôn, nếu không thì bổn Vương còn phải tốn công nghĩ biện pháp thú ngươi vào Phó Vương phủ.”
An Tử Nhiên vẻ mặt hắc tuyến.
Lời này không khỏi quá thành thực rồi, nhưng mà hắn một chút cũng không cảm thấy có gì may mắn hết!