Đại Địa Chủ
Chương 58 : Cây đay đực và lệnh cấm biển
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Lan Hương Viện, Vương Tình Lam trở lại phòng liền một cước đá bay ghế ngồi.
Hai nha hoàn đứng ngoài cửa sợ tới mức không dám lên tiếng, tuy không nhìn thấy, nhưng tiếng bàn ghế va chạm vang lên liên tiếp, các nàng đã nhiều lần nhìn đến Vương di nương tức giận nhưng chưa lần nào lại dữ dội đến thế, dĩ vãng khi thua thiệt ở chỗ Đại phu nhân nàng ta đều đập phá như vậy.
Bất quá Vương Tình Lam thông minh hơn nhiều so với Phương Quân Bình.
Đồ sứ và trà cụ đập một lần là vỡ, lại còn bị Tô quản gia cùng An Tử Nhiên phát hiện, nhưng bàn ghế thì bất đồng, thời điểm An Thường Đức sủng ái nàng lúc trước đều đưa đến Lan Hương Viện không ít thứ tốt, bàn ghế trong phòng toàn bộ là dùng gỗ tốt làm ra, phi thường bền chắc, mỗi lần tức giận nàng đều mang chúng ra phát tiết, đập phá đến hiện giờ vẫn không bị hỏng.
Một hồi lâu, Vương Tình Lam mới để hai nha hoàn vào trong thu dọn.
Bàn ghế vẫn nguyên vẹn tại chỗ, mặc dù nhiều thêm chút xây xước, nhưng là không có ảnh hưởng lớn.
“Mau đi gọi Thất Xảo đến đây.” Vương Tình Lam nói với tiểu nha hoàn, Thất Xảo là tâm phúc của nàng, là người nàng mang theo lúc gả vào An gia, cũng là người duy nhất nàng có thể tin tưởng.
Thất Xảo còn chưa nghe được chuyện vừa xảy ra, biết Vương Tình Lam muốn tìm nàng liền vội vội vàng vàng chạy tới, vừa vào cửa liền đem hai nha hoàn đuổi ra, sau lại cẩn thận đóng cửa, xoat người đối mặt Vương Tình Lam:”Phu nhân, xảy ra chuyện gì rồi?” Nàng là người duy nhất gọi Vương Tình Lam là phu nhân chứ không phải là Vương di nương.
Vương Tình Lam đem chuyện xảy ra hôm nay đơn giản kể lại một lần.
Thất Xảo suy nghĩ rồi nói:”Phu nhân, chuyện về Nhị thiếu gia về sau không cần đề cập đến là tốt nhất, Đại thiếu gia làm người khôn khéo nhất định không mang Nhị thiếu gia cho ngài nuôi dưỡng, ngài như vậy ngược lại sẽ khiến hắn đề phòng.”
“Hắn cho đến bây giờ đều đề phòng ta.” Vương Tình Lam cười lạnh. Nàng không phải thứ bình hoa ngu ngốc, những thay đổi của An Tử Nhiên nàng đều để trong mắt, so với trước kia khôn khéo hơn gấp tẳm lần, người như vậy rất khó lừa gạt:”Hôm nay hắn đột nhiên nói câu kia, rõ ràng là đang hoài nghi chúng ta hại hắn.”
Thất Xảo gật gật đầu:”Phu nhân nói phải.”
An Tử Nhiên nhất thời câm lặng, hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, nhưng là…:”Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Quay lưng đối y lúc ngủ, chẳng lẽ sẽ không sợ y, nhưng hắn không biết, đối mặt Phó Vô Thiên hay không áp lực lúc ấy hoàn toàn khác biệt.
Sau đó, Phó Vô Thiên viết một phong thư gửi cho Quản Túc vẫn luôn ngốc tại Quân Tử thành, Quản Túc là thuộc hạ đắc lực của y, bởi vì chuyện An Tử Nhiên nhờ cậy không thể tiết lộ ra ngoài, y liền chỉ đích danh Quản Túc đi làm, lấy danh nghĩa Vương phủ mượn thuyền quan không khó, chỉ cần dụng tâm che dấu là sẽ không khiến người chú tâm.
Ngày thứ hai, Cát Khiêm An từ Xương Châu rốt cục trở lại.
Từ An Viễn Huyền đến Xương Châu còn gần hơn là đến Quan Tử thành, Cát Khiêm An cưỡi là ngựa kéo xe lúc trước, cước trình phi thường nhanh, qua lại không cần một ngày, cho nên nhiệm vụ sớm hoàn thành.
Cát Khiêm An vừa vào cửa, Tô quản gia liền nói với hắn Đại thiếu gia cùng Vương gia đều không tại, hai người đi cửa hàng của Phùng trưởng quầy, chỉ sợ một lúc lâu nữa mới trở về, Cát Khiêm An lại phải thay đổi lộ trình đến cửa hàng gạo.
Cửa hàng sinh ý ngày càng tốt.
Mấy ngày gần đây, các vị trưởng quầy mang về lương thực mua từ nơi khác, một xe rồi lại một xe, hình ảnh phi thường đồ sộ, số lượng gạo rất lớn, không thể không nhờ những người này hỗ trợ dọn dẹp. An Tử Nhiên trước liền thông tri Phùng trưởng quầy, nhượng hắn thuê một số người, tính tiền công theo số lượng.
Những người nhàn rỗi ở An Viễn Huyền quơ tay là có thể trảo cả bó to, kết quả tin tức vừa truyền ra, người đến báo danh có thể xếp thành một hàng dài, trong đó liền có cả nữ nhân, chỉ vì An gia cấp tiền công không ít, tình huống này làm Phùng trưởng quầy có chút đau đầu, số lượng cần không nhiều, nhưng là ai ai cũng muốn được chọn, vài người lời qua tiếng lại liền đánh nhau, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Phùng trưởng quầy khuyên nhủ không xong, đành phái người đi tìm An Tử Nhiên.
Thời điểm An Tử Nhiên chạy đến, vài kẻ gây chuyện đã chạy mất hút, chạy không kịp thì bị đánh đến bầm dập, tất cả đều là những nông dân trung thực, không cần đoán cũng biết mấy kẻ kia là đến gây sự.
Hắn liền biết là tác phẩm của ai, Thiệu Phi còn chưa trở lại, đối phương hiển nhiên là chưa ‘tìm’ được ‘chứng cớ’ có lợi, phỏng chừng là không muốn hắn sống quá thoải mái, cho nên sai người đi tìm hắn phiền toái, cuối cùng, hắn nhượng Phùng trưởng quầy thuê vài nông dân kia, còn cho họ tiền mua thuốc, dù sao thì chuyện này cũng do hắn mà ra.