Đại Địa Chủ

Chương 65 : Dạ tập và bao vây

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


Ban đêm, An gia chìm trong im lặng, năm bóng đen âm thầm xâm nhập.



Chia thành bốn hướng, hai tên chạy tới phóng ngủ của An Tử Nhiên, ba tên còn lại phân biệt là phòng Tô quản gia cùng Tô Tử và phòng thu chi.



Ban ngày, chúng dễ dàng do thám được cách phân bố phòng ở trong An gia, giờ phút này càng thuận lợi ra vào như chỗ không người, hai hắc y nhân rất nhanh đuổi tới phòng An Tử Nhiên.



Giờ Dần chính là lúc mọi người ngủ say nhất. (3-5h)



Đèn trong phòng An Tử Nhiên đã sớm tắt, an tĩnh đến mức ngay cả tiếng muỗi vo ve cũng rõ mồn một.



Một hắc y nhân xuất ra ống tre, xuyên qua cửa thổi mạnh vào bên trong, đợi lúc lâu sau mới cẩn thận mở cửa đi vào, tiếng lanh canh của rèm che vào ban đêm nghe phi thường vang dội, âm thanh đột ngột trong đêm khuya nhưng người trên giường vẫn không có lấy một tia động tĩnh.



Hai hắc y nhân liếc nhìn nhau.



Một tên đi qua nhấc chăn lên, lúc nhìn đến bên trong không có ai, chỉ có hai chiếc gối đầu chỏng chơ thì cả kinh, hai từ ‘Không hay’ vừa mới dứt khỏi miệng, từ phía sau đã vang lên âm thanh ‘Răng rắc’, thanh thúy đủ khiến người nghe run rẩy cả tâm can.



Hắc y nhân cả người chợt lạnh.



Chờ gã xoay người lại, tên đồng bọn vừa lúc trượt từ tay nam nhân cao lớn xuống, cơ thể không chút sinh khí nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hai mắt mở trừng trừng, sự sợ hãi bàng hoàng vẫn còn in đậm trong con ngươi vô hồn.



Mục tiêu của chúng – An Tử Nhiên từ sau lưng nam nhân đi ra, ánh trăng bàng bạc lấp lánh ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt hắn, lạnh nhạt vô tình.



Hắc y nhân nháy mắt cảm thấy sự lạnh lẽo lan tỏa ra cả tứ chi bách hài.



Lát sau, trên mặt đất nhiều thêm một cỗ thi thể.



An Tử Nhiên mắt nhìn Phó Vô Thiên tay không bẻ gãy cổ hai hắc y nhân, sớm biết y võ công không tầm thường nhưng như vậy vẫn là vượt quá mức tưởng tượng, nhẹ nhàng xử gọn hai hắc y nhân thân thủ khá tốt, thực lực rõ ràng còn hơn cả dự liệu của hắn.



Phó Vô Thiên chú ý tới cử động của hắn, nghiêng đầu đối diện đôi con ngươi đen láy kia:”Làm sao vậy?”



An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt:”Không có gì.”


Lưu Phi Hồng cảm thấy bồn chồn.



Giang Trung Đình đột nhiên cười lạnh:”Hay cho một chiêu ra oai phủ đầu, bản phủ thật sự muốn nhìn xem, chỉ là một cái thương nhân đến từ Quân Tử thành thì có bao nhiêu cân lượng, cho dù hắn có nhận thức người có thân phận địa vị ở Quân Tử thành, bản phủ không tin những người đó có thể qua mặt được vị kia.”



Chỗ dựa của y chính là Đại Hoàng tử.



Lời nói ra lập tức thức tỉnh Lưu Phi Hồng, hắn là môn sinh của tể tướng, Tể tướng cùng Đại Hoàng tử là một phe, người bên trong cho dù có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể hơn được Tể tướng cùng Đại Hoàng tử sao?



Nghĩ thông suốt điểm này, hai người lập tức đem theo một đám binh lính xông vào An gia, một đám người động tác thô lỗ chạy tới, va chạm không ngừng khiến cánh cửa bang bang rung động.



Hạ nhân An gia đều đã thức dậy, vài người đang ở trong sân quét lá rụng, gặp một màn này nhất thời kinh sợ chạy toán loạn, Thất Xảo trùng hợp bưng điểm tâm đi qua, trong lòng nhảy dựng, vội vội vàng vàng chạy về phía Lan Hương viện.



Còn chưa tới đại sảnh, Giang Trung Đình đã trông thấy An thiếu đông gia cùng một nam nhân xa lạ đứng trên bậc thang, xem bộ dáng thì có vẻ đã chờ họ từ lâu.



Giang Trung Đình lập tức ra lệnh cho binh lính phía sau dừng lại, Lưu Phi Hồng đứng bên hiểu ý tiến tới, ánh mắt âm ngoan dừng trên người An Tử Nhiên, chính là kẻ này đã đoạt mất sổ sách, thiếu chút nữa thì hủy hoại quan lộ của hắn, ánh mắt lại càng lạnh:”Ngươi chính là An gia thiếu đông gia An Tử Nhiên?”



Tầm mắt An Tử Nhiên hững hờ dừng lại trên mặt hắn.



Lưu Phi Hồng sớm đã xác định được người, lại nói thêm:”Có người tố giác ngươi cấu kết với ngoại bang mưu đồ tạo phản, nhân chứng vật chứng rõ ràng, biết điều thì chớ phản kháng, mau thúc thủ chịu trói.”



Cái gọi là nhân chứng vật chứng tự nhiên là bịa đặt.



Họ chỉ cần một lý do danh chính ngôn thuận để xuống tay mà thôi.



An Tử Nhiên châm chọc nhìn hắn:”Hai từ ‘mưu phản’ này An mỗ thật sự không gánh vác nổi, Lưu đại nhân ngài phải rõ hơn ai hết ‘Họa từ miệng mà ra’, nếu đã nói có chứng cớ rõ ràng, vậy thì hãy lấy ra.”



“Chờ nhà ngươi đến nha môn, bản phủ tự nhiên sẽ cho ngươi xem chứng cớ, để ngươi tâm phục khẩu phục.” Lưu Phi Hồng cười lạnh phất tay với binh lính phía sau:”Đem chúng bắt lại cho bản phủ, một tên cũng không tha, lập tức đưa chúng đến nha môn nghiêm hình tra khảo.”



Bốn quan binh lập tức tiến đến chỗ An Tử Nhiên.



Phó Vô Thiên đột nhiên bước lên một bước, chắn trước mặt An Tử Nhiên.