Đại Địa Chủ
Chương 81 : Sòng bạc
Ngày đăng: 17:02 18/04/20
Quân Tử thành là thành trì lớn và phồn hoa nhất Đại Á, ngã tư lúc nào cũng nhộn nhịp tấp nập, người qua lại đông đúc, ven đường thanh âm rao bán của tiểu thương không ngừng vang lên, nam nữ thanh niên tinh thần phấn chấn, tiếng cười nói rôm rả.
So sánh với Xuong Châu, nơi đây quả thực chính là thiên đường.
Mấy ngày gần đây, nhờ vào việc triều đình tuyển tú mà Quân Tử thành trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, chỉ cần đi trên đường thì có thể dễ dàng nhìn thấy các thiếu nữ xinh đẹp, các nàng phần lớn là tới tham gia tuyển chọn tú nữ.
Đợt tuyển chọn thứ hai sau mười ngày mới diễn ra, nhóm mỹ nhân vẫn còn ba ngày để chuẩn bị, vì vậy những người tới Quân Tử thành trước đều chờ tại Mỹ nhân lâu.
Mỹ nhân lâu còn gọi là tú nữ lâu.
Danh như thực, đây là nơi để các tú nữ từ nơi khác đến trụ lại.
Nhóm tú nữ đều là mỗi người một vẻ, tú nữ lâu về sau liền đổi thành mỹ nhân lâu, hằng năm tới thời điểm tuyển tú, mỹ nhân lâu luôn là địa phương náo nhiệt nhất.
Nghe nói từ nơi đây đã từng cho ra một vị quý phi.(xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Phi_t%E1%BA%A7n)
Đó chính là mẫu phi của Nhị Hoàng Tử – Thi Quý phi, dung mạo độc nhất vô nhị, những mỹ nhân khác dưới quang mang của Thi Quý phi đều trở nên lu mờ, tuyển tú năm đó Sùng Minh Đế chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng, về sau liền một đời vinh sủng, có thể nói phong quang vô hạn.
Mặc kệ Sùng Minh Đế hiện tại có hay không sủng ái vị Quý phi này, nhưng người có thể lấy thân phận bình dân nhảy lên hàng ngũ phi tần tôn quý, Thi Quý phi chính là tượng đài bất diệt mà các tú nữ không có bối cảnh liều chết hướng tới.
Chính vì lời đồn này. Nghe nói hằng năm tú nữ vào trụ trong mỹ nhân lâu vẫn luôn tranh đoạt gian phòng mà vị Thi Quý nhân kia từng trụ, đến hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, gian phòng kia vẫn luôn là mục tiêu tranh đoạt của các tú nữ.
Năm kia, một nữ nhi gia đình giàu có lấy giá năm nghìn lượng tranh được, đó chính là mức giá cao nhất từ trước đến nay, năm nay không chừng có thể đột phá.
Tất cả là vì nghe nói vị mỹ nhân kia chỉ mất gần hai năm liền từ một trắc bát phẩm tú nữ thăng tới trắc tam phẩm quý tần, mặc kệ là thật hay giả, năm nay ở mỹ nhân lâu chắc chắn sẽ vì tranh đoạt gian phòng kia mà nhấc lên một hồi phong ba.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trước khi bước vào đợt tuyển chọn thứ hai.
Trừ bỏ những tú nữ ở quá xa, hoặc là trên đường phát sinh sự cố ngoài ý muốn mà không tới kịp, những người khác đều tập trung đầy đủ tại mỹ nhân lâu.
Lúc này, một đám đông tập trung trước mỹ nhân lâu, có nam có nữ, như hổ hình mồi.
“Không biết năm nay là vị mỹ nhân nào chiến thắng, có trò hay xem rồi!” Một nam tử từ bên ngoài nhìn vào đám đông lúc nhúc những đầu là đầu, trên mặt tràn đầy chờ mong.
Đồng bạn của gã lúc này mới lên tiếng:”Tám phần lại là đám nữ nhi gia đình giàu có, chỉ cần có thể trở nên nổi bật, có một khởi đầu tốt, nhất định không cần chần chờ mà ném ngân lượng vào.”
Không thể tưởng tượng được, tại phương diện này Đại Á lại quản lý nghiêm khắc đến vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã tới bên ngoài một sòng bạc, mặt tiền khá sạch sẽ, ẩn ẩn từng đợt ầm ĩ từ trong truyền ra.
Đúng lúc An Tử Nhiên đang phân vân xem có nên vào hay không, đột nhiên có một người bị hai hộ vệ của sòng bạc ném ra, vừa vặn ngã trước mặt hắn.
Một trong hai hộ vệ hướng người nọ nhổ một bãi:”Không có ngân lượng còn dám ở trong sòng bạc làm loạn, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Lần sau cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”
Dứt lời, quay người trở lại sòng bạc, không thèm để ý đến người nọ.
An tử Nhiên cúi đầu nhìn người bị ném ra, lông mày không khỏi nhíu lại, kẻ này đúng là cái ca ca trong hai huynh muội mà hắn mới nhìn thấy bên ngoài mỹ nhân lâu.
Nam nhân chật vật đứng lên, dùng vạt áo lâu khóe miệng bị nứt ra, thầm chửi một tiếng xúi quẩy, hơi có điểm sợ hãi, thầm chuẩn bị chạy lấy người, đột nhiên phát hiện An tử Nhiên đang nhìn mình, há mồm quát:”Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua … A!”
Còn chưa nói hết câu liền hét lên thảm thiết, vội vàng dùng tay bịt miệng, lần thứ hai bị đá, máu loãng từ kẽ tay gã không ngừng chảy ra, tiếng răng rắc cực nhỏ vang lên, có vẻ như xương cốt đã bị vỡ.
Hung khí tập kích nam nhân lăn cộc cộc về phía bậc thềm của sòng bạc, mãi đến khi đụng vào tảng đã trên đường mới dừng lại, nhìn rõ thì là một lượng bạc.
An Tử Nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, không thể ngờ được y lại có một chiêu này!
Phó Vô Thiên nắm chặt tay hắn:”Đi vào nhìn thử xem.”
Hai người đều không buồn để ý đến nam nhân nọ, cũng chẳng tốn công nhặt lại một lượng bạc đã dính nước miếng của gã, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, hai người cũng không hiếm là một lượng bạc, chờ đến khi cả hai đi vào sòng bạc, bạc lập tức bị một tiểu khất cái nhanh tay lấy mất.
Nam nhân té trên mặt đất cũng nhận ra bạc của mình bị lấy mất, tuy không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn tiểu khất cái cầm bạc bỏ chạy, gã cũng không thèm để ý đến thương thế đuổi theo.
“Tên ăn mày khốn khiếp, mau trả bạc cho ta!”
Tiểu khất cái chạy trối chết, nam nhân vừa bị gãy xương, căn bản không thể đuổi kịp, nhất thời giận run, nhìn đến bộ dáng này của gã, tiểu khất cái liền dừng lại, hướng gã thè lưỡi.
Nam nhân nổi trận lôi đình, nhất thời quên đau đuổi theo.
Nhưng gã có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp tiểu khất cái, không lâu sau liền mất dấu.