Đại Địa Chủ

Chương 90 : Yêu say đắm

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Không có Cát Khiêm An ở cạnh, tính cách nhanh nhẹn hoạt bát của Thiệu Phi lập tức bộc lộ.



An Tử Nhiên từ chỗ Phó Vô Thiên nghe qua chuyện của cậu, Thiệu Phi là từ bình dân sĩ binh (binh sĩ xuất thân thường dân) phấn đấu đến ngày hôm nay, ở trong quan đội năm năm, hai năm trước vẫn là một hỏa đầu quân (binh lính phụ trách hậu cần trong quân – nấu cơm) không chút tiền đồ, về sau được khai quật, khi ấy mới được điều tới bên người Phó Vô Thiên.



Tính cách tùy tiện, suy nghĩ gì là viết luôn lên mặt, người như vậy thường đơn giản, tương đối dễ hiểu.



Thiệu Phi năm nay vừa tròn mười chín, cũng vì tới từ nông thôn đi ra, trong suốt năm năm chỉ tới Quân tử thành một lần, hiển nhiên đối với nơi đây vẫn tràn đầy hiếu kì.



(Xin đừng hỏi vì sao ANT so với TP còn ít tuổi hơn mà mình để xưng hô là hắn, còn TP già đầu hơn lại là cậu, là dựa vào tính cách đi *thực chất là nhầm từ đầu thì cứ để vậy luôn đi ngại sửa lại từ đầu lắm*)



“Thiệu Phi.” An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng.



Thiệu Phi lập tức chạy lại.



An Tử Nhiên hỏi:”Chuyện về Chung Nguyệt, ngươi biết được bao nhiêu?”



Thiệu Phi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, xòe tay ra tính tính:”Chung Nguyệt đi theo Vương gia sớm hơn ta mười năm, tính cách lạnh lùng, không ưa nói chuyện, cùng ta không hợp, về chuyện của nàng ta cũng không biết nhiều lắm, chính là…”



“Chính là sao?”



“Ta nghe nói, mạng Chung Nguyệt là do Vương gia cứu, hình như là lúc nàng ta năm tuổi, có một đám lưu phỉ xông vào thôn trang nơi một nhà Chung Nguyệt cư trú chém giết đốt nhà cướp bóc, chúng không những cướp đi lương thực mùa đông của thôn dân mà còn giết hại họ, vô cùng tàn nhẫn, Vương gia trùng hợp đi qua nới đó nên cứu nàng, ta còn nhớ rõ, toàn bộ thôn chỉ còn mình Chung Nguyệt sống sót, từ đó về sau, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Vương gia, cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Vương gia, có vẻ là muốn báo đáp ơn cứu mạng năm đó.”



Ánh mắt An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn ngã tư đường phía trước, không nói gì.



Thiệu Phi thì giống như càng nói càng cao hứng, bừng bừng phấn chấn nói tiếp:”Ngày Vương phi cùng Vương gia thành thân, Chung Nguyệt cũng có mặt, chính là chỉ ở lại một lát rồi đi ngay, vì vậy Vương phi mới không thấy nàng.”



“Chỉ có vậy?”



Thiệu Phi sờ sờ đầu, rồi gật gật.



Trên đường, An Tử Nhiên cũng hỏi thêm chuyện về những người khác, Thiệu Phi đều nhất nhất trả lời, ngoại trừ những chuyện không biết ra.




Xuyên qua hành lang, Phó Vô Thiên vừa muốn bước xống bậc thang, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm ngạc nhiên, mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, chỉ cần đầu óc bình thường đều nghe ra ý tứ bất lương trong lời nói.



Phó Vô Thiên quay đầu liền trông thấy Đại Hoàng tử Phó Nguyên Vũ, kẻ nói chuyện đúng là hắn, đi ben cạnh là một lão giả vẻ ngoài trầm tĩnh, từ trong ra ngoài đều để lộ sự khôn khéo, đích thị là đương triều Tể tướng đứng đầu bá quan văn võ – Trưởng Tôn Thành Đức, ánh mắt đầy khôn khéo lúc này đang dừng trên người y.



Lại nói tiếp, giữa họ quả thực còn chút tiểu ân oán.



Từ khi Phó Vô Thiên trảm sát Giang Trung Đình và Lưu Phi Hồng, Phó Nguyên Vũ liền triệt để buông tha suy nghĩ mượn sức y, Phụ Hoàng một lòng muốn đoạt binh quyền của y, hắn cần gì phải nhảy xuống vũng nước bùn này.



Huống hồ, Phó Vô Thiên căn bản không có tính toán muốn hợp tác với hắn, nếu có y đã không thẳng tay chém chết người của hắn cùng ngoại công như vậy, chuyện Hồng Châu không chỉ làm hắn tổn thất mất Giang Trung Đình cùng Lưu Phi Hồng mà phần hiếu kính mọi năm cũng đứt đoạn.



Phó Vô Thiên tuy dừng lại, nhưng chắp tay sau lưng, khốc khốc nhìn đám người Đại Hoàng tử, cũng không nói chuyện.



Ánh mắt của y vô cùng sắc bén, ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc ra, thời điểm y nhìn người khác, loại khí thế mơ hồ này thường làm người ta toàn thân nổi da gà.



Phó Nguyên Vũ lúc này cũng cảm nhận được loại cảm giác ấy, nhưng hắn không muốn thừa nhận bản thân bị khí thế của y dọa sợ, nhất quyết đứng thẳng không chịu lùi bước, mãi đến khi Trưởng Tôn Thành Đức nhận ra ngoại tôn sắp đến cực hạn, liền chủ động đánh vỡ hiện trường im lặng.



“Lâu không gặp, Quận Vương thế nào rồi?”



Phó Vô Thiên nhìn Trưởng Tôn Thành Đức một bộ dáng lão tăng nhập định, lão chính là một con cáo già, đáng tiếc ngoại tôn của lão không được di truyền sự khôn khéo này.



“Thác (nhờ) phúc của Tể tướng, hết thảy vẫn tốt.”



Phó Nguyên Vũ hừ lạnh một tiếng.



Phó Vô Thiên ánh mắt cười như không cười nhìn hắn một hồi:”Bổn Vương còn có việc, Tể tướng đại nhân, Đại Hoàng tử, xin cáo từ.”



Mãi đến khi y đi xa, Phó Nguyên Vũ mới dám chửi ra tiếng. (mấy ông Hoàng tử này chỉ được cái con hơn cha chứ so ra cũng là loại vô dụng)



Trưởng Tôn Thành Đức nhìn ngoại tôn, lắc lắc đầu, nếu Nguyên Vũ có thể bằng một nửa Phó Vô Thiên, lão cũng không phải đau đầu vì hắn. (cảm giác nhìn con nhà người ta rồi nhìn con nhà mình, đau đớn biết bao; gen ếch của lão Sùng quá áp đảo, áp hết cả gen tốt).