Đại Địa Chủ

Chương 92 : Lão Vương gia sụp hố

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Vì thân phận An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên quá đặc biệt, Lý Chấn không dám qua loa, vội vàng mời cả hai vào nội thất.



Hạ nhân đã kịp hoàn hồn, vội vàng bê hộp gỗ chạy theo, nội tâm vô cùng kích động, thế nhưng có cơ hội tận mắt nhìn đến chiến thần trong truyền thuyết, đối với thường dân bách tính như họ, đây quả thực là thiên thượng ban ân a!



Tiến vào nội thất, Lý Chấn ân cần tiếp đón, mời cả hai an tọa.



Tiếp nhận hộp gỗ từ hạ nhân, vẫy lui người rồi mới trở vào trong, cẩn thận đem hộp đặt trước mặt An Tử Nhiên.



“An công tử, đồ vật ngài cần đều đã làm tốt, tổng cộng hai mươi bộ, đều ở đây.”



An Tử Nhiên mở hòm, liếc một lượt liền xác định đúng bên trong có hai mươi bộ, Lý Chấn theo yêu cầu của hắn làm thêm hai mươi hộp giấy, đem toàn bộ năm mươi tư trương đồ án đặt bên trong, nhìn qua quả thực không khác bài pu-khơ hiện đại là mấy 



Tục truyền bài pu-khơ là do diệp tử diễn phát triển thành, về sau lại càng nhiều người công nhận như vậy, cụ thể ra sao thì không ai rõ. Muốn chế tác bài pu-khơ cần dùng giấy phủ PE- loại giấy in cao cấp được phủ thêm một lớp sơn đặc biệt.



Mà thời không này vẫn chưa xuất hiện loại đồ vật giấy phủ PE này.



May mà hắn phát hiện được loại giấy in khác có thể thay thế.



Quan giản chỉ (tên một loại giấy) chuyên cung cấp phú quý nhân gia chế tác danh thiếp, cũng chính là mấy thứ bái thiếp cùng hỉ thiệp (thiệp cưới), chế tạo đặc biệt từ thân trúc gầy, hiển nhiên giá cả không rẻ.



Lý Chấn chế tác hai mươi bộ bài tốn không ít giấy, chính là An Tử Nhiên chi đủ nhiều, gã cũng không cần đau lòng.



An Tử Nhiên mở thử một bộ bài, đem năm mươi quân bài lấy ra, xem xét tỉ mỉ từng quân một, giống hệt đồ án mẫu, tuy thủ pháp in ấn không thể sánh với hiện đại nhưng cũng khiến hắn hài lòng.



Lý Chấn nhìn Phó Vương phi gật gật đầu, nhất thời thở phào.



Muốn in ấn trên quan giản chỉ cũng không dễ dàng, hơn nữa cần in làm sao để đồ án không nổi lên bề mặt lại càng khó khăn, phải thử đi thử lại rất nhiều lần mới thành công.



Lúc đó là vì muốn hoàn thành yêu cầu của khách nhân, hiện tại Lý Chấn cũng tự thấy may mắn vì đã dốc hết sức lực.



Phó Vô Thiên cầm lên một quân bài, lật mặt trái cũng có đồ án, những hoa văn đan xen rậm rạp nhiều màu sắc, trên dưới là hai chữ long và thiên viết trong khung hình trứng.



“Vương phi, chúng có nghĩa gì?”



An Tử Nhiên nhìn qua, trả lời:”Đó là tên của sòng bạc.”


Phó Dịch cười cười:”Tên này rất có ý tứ.”



AN Tử Nhiên sớm đoán được phản ứng của mọi người, tiếp tục giải thích:”Đây là loại trò chơi hai đối một, chính là hai nông dân tạp thành một đội ngũ đối kháng một địa chủ, thẳng đến khi địa chủ hoặc là một trong hai nông dân đánh hết bài trên tay mới thôi, phe nào đánh xong trước là phe ấy thắng, cách chới này tương đối phổ biến, tuy không thích hợp mang lên chiếu bạc nhưng thuận tiện để đại gia giải trí lúc rảnh rỗi.”



Nghe xong, mọi người nhất thời nóng lòng muốn thử.



Tam đại đồng đường, các chấp nhất phó bài.(tìm hộ một nghĩa xuôi xuôi giùm mình, để thế nào cũng thấy ngang ngang ==).



An Tử Nhiên đi tới phía sau lão Vương gia, hỗ trợ chỉ điểm, Phó đại quản gia cùng Phó Vô Thiên rất thông tuệ, nghe nói một lần đã hiểu, duy chỉ có lão Vương gia là tương đối miễn cưỡng, nhưng chỉ qua vài ván, lão Vương gia đã nắm được quy luật, thanh âm gọi địa chủ uy phong lấm liệt, người không biết còn tưởng là ông đang đánh trận trên chiến trường.



An Tử Nhiên cúi đầu nhìn bài mới nhận ra lão Vương gia đang gọi lung tung, hậu quả thua không còn manh giáp, lão Vương gia giận dỗi kêu la, đến tiếp một ván, kết quả vẫn là thua tơi bời.



“Lại đến một ván, lần này nhất định thắng.” Lão Vương gia bất mãn dây dưa mãi không thôi.



An Tử Nhiên lo lão Vương gia lại đổi ý, trước dặn dò:”Thời điểm bài không tốt thì đừng gọi địa chủ, nếu không sẽ thua thảm.”



Lão Vương gia cái hiểu cái không gật gật đầu, vì Phó Vô Thiên là nhà cái nên phải đợi y kêu lên thì mới đến lượt lão Vương gia, thấy tôn tử không gọi, lão Vương gia khí thế mười phần hô gọi địa chủ, sau đó hớn hở đem ba quân bài trên bàn thu về tay.



Chỉ không ngờ, Phó Vô Thiên là cố ý.



Mọi người đang đánh cuộc lão Vương gia nếu thua thì phải cấm túc vài ngày, ngược lại, nếu thắng sẽ được giảm bớt thời gian cấm túc.



Phó đại quản gia tươi cười phi thường ôn hòa, loại cá cược này thực hợp lòng người.



Cá cược kiểu này vừa nghe đã biết lão Vương gia sẽ chịu thiệt đủ, chính là bản thân ông lại chơi hưng phấn hơn ai hết, căn bản sẽ không để ý đến chuyện có công bằng hay không, chờ đến khi kịp nhận ra, số ngày cấm túc đã tích đủ đến ba năm.



Phó đại quản gia đứng dậy, vỗ vỗ nếp uốn trên y phục, thâm tình nói với lão Vương gia vẫn còn ngây dại:”Ba năm!”



Dứt lời liền rời đi, đây là lần đầu tiên Phó Dịch cảm thấy lão Vương gia lãng phí thời gian thực có ích.



An Tử Nhiên ôm tiểu bao tử đã chơi mệt về phòng.



Phó Vô Thiên ân cần theo sau.



Cả đại sảnh chỉ còn mình lão Vương gia hỗn độn trong gió