Đại Đường Song Long Truyện

Chương 115 : Oan gia ngỏ hẹp

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Tương Dương nằm bên bờ Hán Thủy, nếu đi xuôi dòng một ngày sẽ tới được một tòa thành nhỏ là Hán Nam, từ đó đi thêm hai ngày nữa sẽ tới Cảnh Lăng.



Từ khi Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập khởi binh tạo phản giết chết, tình thế các nơi đều trở nên kịch liệt và gay gắt. Những kẻ vốn đã chiếm đất xưng vương đế nhân cơ hội này mở rộng đại bàn, còn quan binh nhà Tùy nếu không giữ thái độ tọa thị bàng quan thì cũng lần lượt giương cờ xưng bá, trở thành những thế lực ở địa phương, bảo vệ thành trì gia viên của mình. Tiền Độc Quan ở Tương Dương chính là một ví dụ điển hình.



"Song Đao" Tiền Độc Quan vốn là long đầu lão đại của Hán Thủy Phái, đứng giữa chính và tà, rất có thể diện với hắc bạch lưỡng đạo ở địa phương. Hiện giờ y đang buôn tơ lụa, sinh ý rất thịnh vượng.



Sau khi tin tức về cái chết của Dạng Đế được truyền tới, Tiền Độc Quan được phú hào thân sĩ và các bang hội ở Tương Dương đề cử lên làm lãnh tụ, đuổi Tương Dương thái thú ra khỏi thành, tự mình tổ chức dân binh đoàn, nắm lấy chính quyền trong tay.



Tiền Độc Quan tuy tự biết mình không có thực lực tranh bá thiên hạ, nhưng trong thời kỳ gió cuốn mây bay, thiên hạ hỗn loạn này, cũng có thể tự bảo vệ Tương Dương, không cần phải xem sắc mặt của bất cứ ai. Trong cục thế các đại thế lực như Lý Mật, Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông đối đầu lẫn nhau, y vẫn không hề bị lung lay theo bất cứ phía nào, thậm chí còn mở rộng sinh ý, đổi lấy những thứ mình cần, giống như là cắt đất xưng vương vậy.



Quá buổi hoàng hôn, đoàn người của Thương Tú Tuần đã kịp đến trước cổng thành Tương Dương trước khi cửa thành đóng lại. Sau khi nộp mấy đĩnh vàng sáng choé làm thuế nhập thành, bảy người mới được đi qua cổng.



Tương Dương thành cao hào rộng, lầu quan sát ở thành môn cao như núi, gác chuông, chòi canh sóng đôi rất có khí thế, chưa vào thành đã gây cho người ta một ấn tượng rất sâu sắc.



Vào trong thành, chúng nhân đi trên một con đường lớn thông xuyên hai cửa thành Nam Bắc. Lúc này, đèn đuốc vẫn còn thưa thớt, con phố dài tưởng chừng như kéo đến vô tận, hai bên dường cửa tiệm san sát, nhà cửa dày đặc như vảy lân, trên đường người đi xe lại náo nhiệt vô cùng, khiến cho bọn Khấu Trọng nhất thời cũng quên hết mọi khói lửa chiến tranh ở bên ngoài.



Trên phố thỉnh thoảng lại có một tổ ba tới năm người các lam y võ sĩ đi qua, chỉ thấy thần thái hung hăng như đi đòi nợ của bọn họ là biết ngay là thủ hạ của Tiền Độc Quan. Trên phố dường như không thấy một phụ nữ trẻ nào, ngẫu nhiên có một hai người từ nơi khác đến cũng đều cúi gằm mặt xuống đi nhanh như chạy.



Bọn Hứa Dương, Lạc Phương và những người khác sớm đã vào thành đợi từ lâu. Sau khi gặp mặt, Lạc Phương dẫn bảy người bọn Thương Tú Tuần đến một khách sạn rất có nguy mô. Khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liền trở về phòng của mình chờ chỉ thị từ Phương Tú Tuần.



Khấu Trọng thấp giọng cười hì hì nói: "Vừa rồi may mà chúng ta ngồi trên xe, lại mặc y phụ của mã phu, bằng không với phong độ phi phàm của chúng ta, nói không chừng đã bị hai tên vô lại Lăng Phong và Kim Ba đó nhận ra rồi!"



Từ Tử Lăng gắt gỏng nói: "Có phải ngươi tự ái đến phát cuồng rồi không? Ngày nào ngươi không tự khen mình thì không chịu được hay sao vậy?"



Khấu Trọng cười hích hích nói: "Cái gì cũng được! Ta chỉ muốn làm không khí sôi nổi lên chút thôi! Hà! Lần này tới Cảnh Lăng, chỉ một mình Loan Loan đã đủ khiến ta như có tảng đá đè nặng trên tim, phiền não tới độ chỉ muốn khóc lớn một trận rồi, huống hồ còn phải ứng phó cả lão gia nữa!"



Từ Tử Lăng ngồi ngẩn ra bên mép giường, một hồi lâu sau mới nói: "Cuối cùng thì ngươi cũng phải đối mặt với lão gia rồi, có cảm giác gì không?"



Khấu Trọng chán nản ngồi xuống chiếc ghế đặc cạnh cửa ra vào, khoé miệng nở một nụ cười ảm đạm: "Ta biết lần này lão gia sẽ không chịu bỏ quan cho chúng ta lần nữa đâu, nhưng nếu có cơ hội ta vẫn sẽ tha cho lão một lần để sau này không ai nợi ai, làm gì cũng có thể thoải mái hơn một chút."



Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Đây mới là hảo hán tử! Được lắm!"



Khấu Trọng thở dài nói: "Có điều lần này chỉ e không có cơ hội làm hảo hán tử thôi. Bất luận là đơn đả độc đấu hay tranh hùng trên chiến trường, chúng ta vẫn còn kém lão gia một bậc. Quân Giang Hoài là vô địch hùng sư, đám tứ đại khấu gà chó ô hợp kia đâu thể so sánh được."



Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Mỹ nhân trường chủ bảo Liễu Tông Đạo quya lại mục trường, rốt cuộc là có tác dụng gì nhỉ?"



Khấu Trọng cười nói: "Tử yêu đạo ngươi không phải chỉ cần bấm độn một cái là chuyện gì cũng biết hết hay sao?"



Từ Tử Lăng bật cười nói: "Biết cái đầu ngươi ấy, có cơ hội là hãm hại ta ngay được."



Khấu Trọng ôm bụng cười ngất, chưa kịp nói thêm câu gì thì Lạc Phương đã đẩy cửa bước vào nói: "Chúg ta đã đặt hai bàn rượu thịt ở lầu hai của Gia Hương Lầu lớn nhất trong thành này, hai ngươi đi theo ta!"



Hai gã đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ rằng trong tình cảnh này mà Thương Tú Tuần vẫn còn không quên xem trọng thể diện, thích phô trương thanh thế.



0O0



Gia Hương Lầu chia làm ba tầng, thượng, trung, hạ. Toàn bộ lầu ba là sương phòng dùng cho khách quý, nếu không phải alf khách quen hoặc nhân vật có thế lực ở trong vùng, căn bản không thể đặt bàn ở đây.



Đoàn người của Phi Mã Mục Trường từ nơi khác tới chỉ có thể đặt bàn ở lầu hai hoặc lầu dưới, chằng những vậy mà còn phải thông qua chưởng quầy của khách sạn, nhờ y ra mặt mới có thể đặt được.



Thương Tú Tuần chằng những vận nam trang mà còn nhuộm da mặt cho đen đi một chút, lại gắn thêm hàm râu, trông giống như một vị đạo học tiên sinh, dáng vẻ tuy tức cười, nhưng dù sao cũng hơn để lộ vẻ quốc sắc thiên hương khuynh nước khuynh thành của nàng ra.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy dáng vẻ quái đản của nàng, sém chút nữa thì ngã bổ người ra, nhịn cười đến là khổ. Thương Tú Tuần chẳng ngờ lại chẳng lấy đó làm giận, chỉ mỉm cười rồi dẫn Lương Trị đi lên phía trước. Một đoàn người chia thành mấy tổ, chầm chậm đi trên phố. Hai lão đầu Thương Bằng, Thương Hạc phụ trách áp hậu.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều hiểu rõ càng lúc sẽ càng có nhiều người nhận ra bọn gã, đành phải lấy chiếc mũ của người hầu che đội lên sùm sụp, lại phải khom lưng bó gối, vừa đi vừa thầm kêu khổ.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cả kinh thất sắc, thầm nhủ nếu cả Phó Quân Du cũng tới đây thì thật là hỏng bét. Ánh mắt Thương Tú Tuần quét lên người hai gã, hàn quang lấp lánh.



Khấu Trọng cuối cùng cũng khai khẩu, thở dài một tiếng nói: "Trường Thúc huynh đã mất kim thuẫn, trước mắt không biết là dùng thiết thuẫn, đồng thuẫn, mộc thuẫn, thảo thuẫn hay là thổ thuẫn vậy?"



Lời này như kỳ phong đột xuất, khiến cả bọn Trường Thúc Mưu giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía Khấu Trọng với vẻ không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn và nghe thấy. Bọn Lạc Phương lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn hai gã với ánh mắt dò xét.



Khấu Trọng quay đầu lại nhìn Trường Thúc Mưu nở ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, vẫy tay thở hắt ra một tiếng rồi nói: "Ngươi trúng kế rồi! Loan Loan và chúng ta sớm đã cấu kết với nhau, bằng không thì tên ngốc nhà ngươi làm sao chịu đến tận nơi chịu tội chứ! Hà! Thật là buồn cười!" Tiếp đó gã chỉ tay vào hai chiếc thiết thuẫn mới sau lưng y cười sặc sụa nói: "Thì ra là thiết thuẫn, hà! sao đột nhiên lại trở nên nghèo như vậy chứ?"



Nói rồi gã lại quay sang Thương Tú Tuần, song mục sáng rực lên hai đạo tinh quang: "Trường chủ đại nhân đại lượng, để huynh đệ chúng ta lấy công chuộc tội vậy!"



Ngoại trừ những người liên quan, những người khác đều như lọt vào giữa vùng sương vụ, không hiểu Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là thần thánh phương nào?



Có điều chỉ nhìn việc bọn Trường Thúc Mưu vẫn chưa trở mặt động thủ là biết hai gã nhất định rất có lai lịch.



Hoa Linh Tử cười khanh khách nói: "Phải để chúng ta nói câu này mới đúng, để bản tiểu thư xem hai tên tiểu tử các ngươi lập công thế nào." Lời còn chưa dứt thì hai thanh đoản đao đã trượt ra từ trong ống tay áo.



Bạt Phong Hàn quát lớn: "Dừng tay!" Một câu nói lập tức áp chế không khí đã kiếm bạt cung dương xuống.



Canh Ca Hô Nhi sớm đã thấy Bạt Phong Hàn không thuận nhãn, cười lạnh nói: "Bạt huynh không phải muốn lo chuyện bao đồng đấy chứ?"



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Lo hay không lo thì phải xem tâm tình lúc đó của bản nhân đã. Nhưng nếu cả một chút thể diện trong lúc này mà cũng không nể mặt tại hạ thì đừng trách tại hạ phải nhúng tay vào đấy."



Trường Thúc Mưu là người rất cao ngạo tự phụ nhưng lúc này cũng không muốn cùng lúc đối phó với cao thủ của Phi Mã Mục Trương, hai gã Khấu Từ và Bạt Phong Hàn cùng lúc, nên cũng tỏ ra là bậc kiêu hùng có thể nhấc lên cũng có thể đặt xuống, ngồi tựa lưng vào ghế, thoải mái vỗ tay lên bàn nói: "Còn không dọn rượu thịt lên đi!"



Tiếng cười khúc khích của Thương Tú Tuần vang lên làm toàn trường chú ý, tiếp đó nàng lại ung dung nói: "Từ lâu đã nghe Bạt huynh đao kiếm song tuyệt, không biết có thể cho Tú Tuần đại khai nhãn giới được không?"



Kể cả Bạt Phong Hàn, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao nàng lại tự chuốc phiền toái, đột nhiên chủ động khiêu chiến Bạt Phong Hàn như vậy. Riêng Từ Tử Lăng thì có chút hiểu tâm tình của nàng, hiện giờ đang vừa tức giận vì bị hai gã dối gạt, lại càng hận Bạt Phong Hàn tự nhiên nhúng tay vào đòi tính nợ cũ với hai gã khiến cho Trường Thúc Mưu có cơ hội đục nước béo cò. Gã quay đầu lại nhìn sang phía Bạt Phong Hàn đang ngồi. Bạt Phong Hàn cũng vừa quay mặt sang nhìn gã, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, lập tức sáng rực lên bốn đạo tinh quanh khiếp người.



Từ Tử Lăng thẳng lưng ngồi dậy, khí thế tăng lên gấp bội, lộ ra một phong thái cao thủ tuyệt đỉnh mà ngay cả Khấu Trọng cũng chưa từng thấy, nhàn nhã nhìn Bạt Phong Hàn một cái, mỉm cười nói: "Đao của Bạt huynh có phải đã gãy rồi không?"



Bạt Phong Hàn kinh ngạc nói: "Từ huynh đoán trúng rồi, mười ngày trước tại hạ gặp phải một cao thủ đáng sợ vô cùng, thanh đao vẫn đeo bên mình đã bị gãy đoạn, Từ huynh làm sao mà đoán được vậy?"



Hai chữ "Từ huynh" vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức làm toàn trường xôn xao một trận, lúc này thì mọi người đều đã đoán ra cặp huynh đệ này chính là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã giết chết Nhậm Thiếu Danh, làm loạn cả tình thế phương nam rồi.



Thương Tú Tuần lộ ra thần sắc tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn hai gã, giậm mạnh chân xuống sàn mấy cái, nhưng trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mâu thuẫn lạ thường. Bọn Lương Trị, Lạc Phương vẫn ngẩn người ra như phỗng đá nhìn hai gã, trong lòng kinh hãi vạn phần.



Khấu Trọng thấy Bạt Phong Hàn nói đã gặp phải một cường địch mạnh nhất từ trươc tới nay, trong mắt liền lộ ra thần sắc phức tạp, động tâm hỏi: "Chuyện này có gì khó đoán đâu, chúng ta còn đoán được là địch thủ Bạt huynh gặp phải đó là một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên trên trời giáng hạ, phương danh Loan Loan. Hà! Có đúng không?"



Bạt Phong Hàn bật cười nói: "Đúng! Hà! Có điều Khấu huynh chỉ đoán trúng một nửa, nàng đích thực đẹp tựa thiên tiên, nhưng không phải là Loan Loan, mà là nữ cao thủ xuất sắc nhất từ trước tới này của Độc Cô phiệt."



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc thất thanh thốt lên: "Độc Cô Phượng?"



Lần này thì đến Bạt Phong Hàn phải ngạc nhiên: "Hai người đã giao thủ với nàng sao?"



Trường Thúc Mưu cũng hiếu kỳ hỏi: "Vậy có phải Bạt huynh đã thua một trận hay không? Tại sao tại hạ chưa từng nghe danh nữ tử này nhỉ?"



Khấu Trọng mỉm cười nói: "Các hạ không nghe qua cũng đâu có gì ly kỳ, Bạt huynh không phải cũng không biết yêu nữ Loan Loan là ai hay sao?"



Trường Thúc Mưu tỏ vẻ không vui nói: "Ta đang nói chuyện với Bạt huynh, đâu tới lượt ngươi nói leo chứ!"



Khấu Trọng đang định nói lại thì Thương Tú Tuần đã quát lên: "Nói nhiều làm gì cho phí lời, tất cả câm miệng cho ta! Bạt Phong Hàn, để ta xem kiếm của ngươi có cứng hơn đao hay không?"



Toàn trường lại im lặng như tờ.