Đại Đường Song Long Truyện

Chương 123 : Lần đầu bại trận

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Dưới làn mưa như trút, Cảng Lăng thành giống như quỷ vực. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn theo quân sĩ Cảnh Lăng lần lượt đi ra từ cửa bắc. Khi nhóm cuối cùng gồm có Phùng Thanh, Phùng Hán và một số thân binh chuẩn bị rời thành, ai nấy đều cảm thấy lưu luyến không nỡ rời xa.



Khấu Trọng cố nén cảm xúc nói: "Đi đi! Cứ dùng dằng thế này e không theo kịp những người khác đâu!"



Phùng Hán cũng không biết rõ những giọt nước đang chảy trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt, bi thống nói: "Chúng ta cùng đi một lượt!"



Từ Tử Lăng kiên quyết lắc đầu: "Chỉ có chúng ta mới có thể dẫn dụ được Đỗ Phục Uy đuổi theo, các ngươi mau đi đi!"



Phùng Hán đành vỗ ngực nói: "Sau này nếu nghe tin hai vị đại gia khởi nghĩa ở đâu, chỉ cần Phùng Hán này còn một hơi thở, nhất định sẽ đến đầu quân cho hai vị!" Nói đoạn liền thúc ngựa đuổi theo những người đi trước, trong nháy mắt đã biến mất trong màn mưa đêm dày đặc.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thúc ngựa đi trên phố, để mặt cho gió mưa tơi bời quất lên mặt, lên thân, lên mình ngựa. Mỗi lần có chớp loé lên là các căn tiệm trên con phố dài lại sáng bừng lên, như trong suốt, cả tòa thành toát lên một không khí kỳ dị lạ thường.



Khấu Trọng cười khổ nói: "Thật không ngờ lần đầu tiên ra chiến trường đã đại bại, thua mất cả tòa thành Cảnh Lăng này. Hà! Thật là đáng cười! Hiện giờ cả toàn thân ta ê ẩm hết cả rồi, đã bao giờ ngươi thấy nhiều người chết như vậy chưa?"



Từ Tử Lăng ngửa đầu cho những hạt mưa rơi trên mặt, như muốn để nước mưa rửa sạch những vết máu dính trên chiến bào và những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, thở ra nhè nhẹ nói: "Được được mất mất, tính toán nhiều làm gì cho mệt chứ. Ta và ngươi đã tận lực hoàn thành bổn phận của mình rồi. Hôm nay nếu như ngươi giành được đại thắng, nói không chừng chính thắng lợi dễ dàng đó lại là nguyên nhân của thất bại lớn hơn sau này. Hà! Vì vậy trận này thua rất hay, rất tốt!"



Khấu Trọng ôm bụng cười sặc sụa, làm động tới vết thương, tiếng cười liền biến thành tiến rên nhè nhẹ, thở hổn hển nói: "Đối với chuyện thành bại được mất, ta lúc nào cũng không thể thoải mái như Lăng thiếu gia ngươi được, có lẽ trời sinh ta đã là kẻ phàm tục rồi! Bà nhà nó! Đau quá!"



Hai gã vội kìm cương dừng ngựa lại.



Con phố dài phía trước mù mịt dưới làn mưa, chợt một tia chớp làm cả bầu trời sáng rực lên, làm hiện rõ một bóng nhân ảnh cao lớn. Dù người này có hóa thành tro bụi, bọn gã cũng có thể nhận ra đây chính là Đỗ Phục Uy.



Cuối cùng y cũng tới rồi.



0O0



Đỗ Phục Uy phát ra một tràng cười tràn đầy sát khí, rồi đột nhiên ngưng cười, hừ lạnh nói: "Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Đỗ Phục Uy này hôm nay lại phải xuất thủ thu thập hai tên bất hiếu tử các ngươi, thật là tạo hóa trêu ngươi mà!"



Khấu Trọng cung kính hành lễ rồi rút Tỉnh Trung Nguyệt, giơ cao quá đầu cười lớn nói: "Vì đại nghiệp tranh bá thiên hạ, phụ tử tương tàn, huynh đệ đồng môn tru diệt lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, lão gia không cần phải để trong lòng làm gì!"



Tiếng y phục phất gió từ phía sau ẩn ước truyền lại, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu đó là cao thủ dưới trướng Đỗ Phục Uy. Chỉ một mình Đỗ Phục Uy đã khiến hai gã khó thể ứng phó rồi, nếu để lọt vào giữa vòng vây của các cao thủ quân Giang Hoài, chỉ e hai gã không còn mạng mà thoát khỏi nơi này.



Từ Tử Lăng mỉm cười nói: " Lão gia thứ cho hài nhi vô lễ!" Nói dứt lời liền thúc chân vào bụng ngựa, xông thẳng về phía Đỗ Phục Uy.



Khấu Trọng cũng thúc ngựa lao lên, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng vàng rực rỡ, phá nát làn mưa đêm, chém bổ xuống đầu Đỗ Phục Uy. Một luồng kình khí xoáy ốc cuốn theo những hạt mưa, hóa thành muôn ngàn mũi băng tiễn, thanh thế kinh người.



Từ Tử Lăng đến trước Khấu Trọng nửa thân ngựa, khi còn cách Đỗ Phục Uy chừng gần trượng, toàn lực vung quyền đánh ra một kích, cuốn theo một cột nước mưa bắn thẳng về phía vị bá chủ tung hoành khắp một dải Giang Hoài này.
Khấu Trọng lắc đầu nói: "Cái này gọi là đặt mình vào chỗ chết để cầu sinh. Kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ toàn tâm nghiên cứu Dịch Kiếm Chi Đạo, bằng không dù có gặp phải yêu nữ cũng chỉ khiến ả chê cười mà thôi."



Từ Tử Lăng phá lên cười, đứng dậy nói; "Trước khi lên đường tắm một cái đã nhé!"



0O0



Trời mưa lâm thâm, trên đường đầy bùn lầy, trơn trượt khó đi vô cùng.



Hai gã mua ở một tiểu thôn trấn cách Cảnh Lăng năm mươi dặm hai bộ y phục vải thô, đeo mặt nạ lên, biến thành hai người hái thuốc một già một trẻ, đi dọc theo Hán Thủy tiến về Tương Dương.



Từ Tử Lăng trở thành một lão già hơn năm mươi tuổi, để râu dê, khoé mắt đầy nếp nhăn, gương mặt khắc khổ, gã lại còng lưng xuống nên đến cả Khấu Trọng cũng suýt chút nữa không nhận ra.



Khấu Trọng thì hóa trang một hán tử xấu xí mặt rỗ chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ như là người rất giỏi võ công. Gã cũng lấy vải bố gói Tỉnh Trung Nguyệt lại để tránh lộ ra tông tích.



Hai gã giở hết tốc lực đi qua vùng núi non, đến cách Tương Dương chừng ba mươi dặm thì giảm tốc lực, hòa vào đoàn người tiến về Tương Dương.



Tiếng vó ngựa rầm rậm chạy tới, hơn mười tên tráng hán thúc ngựa lao sầm sập làm chúng nhân đều sợ hãi dạt sang hai bên, đợi bọn họ đi qua rồi mới dám mở miệng mắng chửi.



Khấu Trọng nhìn theo đám bụi mù phía trước, chau mày nói: "Đám người này có lẽ là thủ hạ của Tiền Độc Quan, nhìn thần sắc hoảng hốt vội vã của chúng, nói không chừng là đã biết tin Cảnh Lăng lọt vào tay lão gia chúng ta, nên mới cuống lên chạy về báo cáo cho họ Tiền. Hừ, chỉ e mấy hôm tới lão già này khó mà ngủ yên được!"



Từ Tử Lăng nói: "Không phải Tiền Độc Quan có cấu kết với Trường Thúc Mưu hay sao? Mà Trường Thúc Mưu lại là minh hữu bí mật của lão gia, từ đây suy ra chắc gì Tiền Độc Quan đã phải sợ lão gia chứ?"



Khấu Trọng ngửa đầu hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên mặt, mỉm cười nói: "Ta thấy Tiền Độc Quan chỉ là không muốn đắc tội với người Thiết Lặc nên mới để Trường Thúc Mưu làm bừa trong địa bàn của mình như vậy thôi! Nếu không lần đó y đã liên thủ với Trường Thúc Mưu đối phó chúng ta rồi! Lão gia hiện giờ đã đoạt được Cảnh Lăng, nhưng thương vong cũng không nhỏ, nguyên khí hao tổn không ít, tạm thời không đủ sức tiến lên phía bắc đâu. Hừ, Tiền Độc Quan ít ra cũng còn một khoảng thời gian phong lưu khoái hoạt nữa."



Lúc này hai gã đã lên đỉnh một quả đồi, thành Tương Dương hiện ra sau làn mưa bụi mờ mịt, cô độc một cách khó tả, đặc biệt là khi nghĩ tới chuyện Cảnh Lăng vừa bị đánh phá, càng làm người ta cảm thấy thái bình an lạc không còn trường cửu nữa.



Khấu Trọng cười cười nói: "Sau khi vào thành chúng ta làm gì trước đây?"



Từ Tử Lăng nhún vai: "Đường thủy về phía nam đã bị tắc nghẽn, nhất định có rất nhiều người lưu lại Tương Dương, muốn tìm một chỗ nghỉ chân e rằng không dễ đâu. Chúng ta rà soát khắp thành nếu không thấy tiêu ký của bọn Ngọc Thành lưu lại thì lập tức khởi trình, tránh để lãng phí thời gian bảo bối."



Khấu Trọng vỗ vỗ Tỉnh Trung Nguyệt trên lưng, vươn mình nói: "Đột nhiên ta lại thấy ngứa tay, muốn làm náo động một phen!"



Từ Tử Lăng thất thanh thốt lên: "Cái gì?"



Khấu Trọng mỉm cười: "Chẳng có gì cả. Vào thành đã rồi nói sau!"