Đại Đường Song Long Truyện

Chương 125 : Lộ kiến bất bình

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Bờ sông bên kia loạn như kiến vỡ tổ, đã có bốn năm chiếc thuyền neo gần bờ bốc lửa, tạo nên những cột khói bốc cao. Hơn mười chiếc lều hàng lớn trên bến cảng cũng bốc cháy bùng bùng. Tiếng khóc, tiếng la hét vang cả một góc trời, dưới ánh lửa sáng rực, mấy ngàn nạn dân và lái thương hoảng loạn chạy tứ tán, không thể nào phân biệt được ai là giặc cướp, ai là người bị hại nữa.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chạy ra bên ngoài đứng ngây người ra nhìn, thầm nhủ cho dù có mười Ninh Đạo Kỳ tới đây chỉ sợ cũng không thể khống chế được tình huống hỗn loạn trước mắt.



Trần Lai Mạn biến sắc nói: "Nhất định là bọn mã tặc tới cướp bóc, lập tức nhổ neo rời khỏi đây mau!"



Đám thủ hạ lập tức y lệnh thi hành.



Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng nói: "Thúc thúc! Chúng ra còn phải vào thành thăm người thân nữa!"



Từ Tử Lăng sớm đã quên mất thân phận đóng giả của mình, bỗng nhiên bị Khấu Trọng gọi là thúc thúc, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, may mà gã cố kiềm chế lại được, gật đầu nói: "Nhất Tâm nói đúng, Trần tiên sinh xin hãy thay ta cáo biệt phu nhân, chúng ta phải đi rồi!"



Sa Phúc đứng bên cạnh vội nói: "Chúng tôi còn chưa đưa tiền thù lao cho hai vị mà!"



Khấu Trọng đưa tay vỗ vai y, cười hì hì nói: "Cũng may có Sa quản gia nhắc nhở, không dám giấu gì, gia thúc trước giờ chỉ biết hành hiệp trượng nghĩa, thường hay quên lấy tiền công chữa bệnh! Hà! Quản giá đúng là rất hiểu lòng người!"



Trần Lai Mạn giật mình hiểu ra liền nói: "Hai vị xin đợi Trần mỗ giây lát!"



Từ Tử Lăng nhìn bóng lửa rợp trời bên bờ đối diện, trong lfong chợt dâng lên một cảm giác lực bất tòng tâm. Bất luận là bản thân có võ công cao tới đâu đi nữa, song trước tình hìn hiện tại, gã cũng căn bản không thể làm được gì. Chỉ có khi thiên hạ nhất thống, chính lệnh được thực sự chấp hành, thì mọi thứ mới có thể đi trở lại vào đương chính như trước được. bản thân gã có phải nên giúp đỡ Khấu Trọng hoàn thành mục tiêu đó không? Khấu Trọng tuyệt đối sẽ là một hoàng đế yêu dân như con chứ không phải là một Dương Quảng thứ hai.



Lúc này thiếu phu nhân đã cùng với Trần Lai Mạn bươc ra. Chỉ thấy nàng uyển chuyển đi tới trước mặt hai gã, khẽ cúi mình nói: "Hai vị tiên sinh đã có chuyện bên mình, Bích Tố cũng không tiện lưu giữ. Ngày sau nếu có cơ hội tới Lạc Dương, mong hai vị tới Sa phủ ở Thạch Hồ Phố nam thành, Bích Tố nhất định hết lòng khoản đãi."



Khi ánh mắt Từ Tử Lăng chạm phải ánh mắt nàng, trong lòng chợt trào lên một cảm giác không thể hình dung, nhưng đó tuyệt đối không phải là tình cảm nam nữ, bởi ánh mắt của thiếu phu nhân thuần khiết vô cùng, chỉ mang theo một sự ngưỡng mộ và cảm kích sùng bái, thậm chí cơ hồ như mong được sự bảo hộ và chăm lo của một bậc trưởng bối như là gã.



Từ Tử Lăng cố đè nén cảm xúc kỳ dị trong lòng, điềm đạm nói: "Thiếu phu nhân thật khách khí, nếu như sau này thúc điệt chúng tôi có tới Lạc Dương, nhất định sẽ tìm đến quý phủ bái phỏng thiếu phu nhân."



Lúc thiếu phu nhân tiếp xúc với ánh mắt của Từ Tử Lăng, trái tim cũng khẽ run lên một nhịp, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy một lão nhân nào có cặp mặt giống như là Từ Tử Lăng vậy. Đó không phải là một cặp mắt sáng rực sắc bén, cũng không thâm trầm mạc trắc, mà là một cặp mắt ẩn hàm thâm tình và trí tuệ sâu xa, khiến nàng nảy sinh một cảm giác hết sức ngưỡng mộ và muốn dựa dẫm. Nàng lập tức kinh hãi cúi đầu né tránh ánh mắt hấp dẫn của gã, hai tay nâng bọc tiền lên cung kính nói: "Có một chút lễ mọn, quả thực không thể bày tỏ được sự cảm kích của Bích Tố với tiên sinh, mong người nhận cho!"



Hai mắt Khấu Trọng lập tức sáng bừng lên, khẽ huých Từ Tử Lăng một cái, Từ Tử Lăng mắng thầm trong bụng, nhưng cũng đưa tay tiếp lấy, khi ngón tay gã khẽ chạm phải bàn tay thanh mảnh của thiếu phu nhân, trong lòng cũng không khỏi rung động.



Thiếu phu nhân bị đầu ngón tay gã chạm phải, lập tức cảm thấy một cỗ nhiệt khí truyền khắp toàn thân, cảm giác kỳ lạ này nàng chưa từng tưởng tượng tới chứ đừng nói là đã trải nghiệm qua, toàn thân khẽ run nhè nhẹ, chút nữa thì kêu lên thành tiếng.



Khấu Trọng vội giật giật giấu áo Từ Tử Lăng, làm gã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Hai gã chắp tay cảm ơn, rồi tung mình nhảy vút lên cao, khi ra tới giữa sông thì hạ thân xuống một con thuyền khác, sau đó tiếp tục phóng vút lên bờ, biến mất trong đám lửa bốc cao.



Thiếu phu nhân chợt cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì đó. Kỳ nhân dị sĩ như hai người vừa rồi đây mới là lần đầu tiên nàng được gặp. Hai người này một lão một thiếu, tướng mạo đều không dễ nhìn, nhưng họ lại là đại ân nhân cứu mạng ái tử của nàng, hơn nữa nàng càng tiếp xúc với họ nhiều, nàng càng cảm nhận được tính cách thiện lương, khí khái anh hùng mà thâm tàng bất lộ của họ.



Tới lúc nào nàng mới được gặp lại hai vị ân nhân này đây?



0O0




Bạt Phong Hàn nhún vai nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn muốn nổi danh thiên hạ nên mới tìm tới ta, nhưng võ công thấp kém nên không giữ được mạng, chỉ có vậy mà thôi."



Khấu Trọng nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt, thoải mái thở hắt ra một hơi nói: "Cừu gia của Bạt huynh chỉ sợ còn nhiều hơn cả chúng ta nữa đó."



Bạt Phong Hàn mỉm cười nhìn gã nói: "Khấu huynh đệ tốt nhất hãy học theo Từ huynh đệ đây đứng nhiều một chút, mỗi lần sau khi lực chiến tốt nhất không nên nằm xuống nghỉ ngơi, như vậy đối với việc tu luyện chỉ có hại mà không có lợi, giống như ta hiện giờ đang mệt muốn chết mà cũng phải cố chịu đứng vậy, người luyện võ như chúng ta tuyệt đối không thể để sự mệt mỏi chinh phục được. Hà! Vừa rồi chém giết thật là thống khoái!"



Khấu Trọng giật mình nhảy bật dậy, hỏi: "Thật vậy sao?"



Bạt Phong Hàn phì cười nói: "Tiểu huynh đệ cũng thật biết nghe lời." Tiếp đó lại chỉ tay vào một vết thương dài chừng ba thốn trên cánh tay trái, thở nhẹ ra nói: "Đao này là do Phó bang chủ Minh Dương bang Tạ Hậu chém phải, đao pháp của hắn chuyên công vào chỗ hiểm, trong khi quần chiến có hiệu quả rất cao, nhưng lúc đó nếu không phải ta đang nóng lòng giết người, kiếm thế hơi quá đà thì Tạ Hậu cũng đừng hòng làm ta bị thương được, cũng không vì trúng phải một chiêu phản kích của ta mà táng mạng đương trường. Hà... sinh tử chỉ cách nhau có một đường chỉ mỏng manh vậy đó."



Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn trời. Lúc này tàn tinh đã lặn hết, phương đông đã ửng hồng. Chỉ nghe gã nhạt giọng hỏi Bạt Phong Hàn: "Lần này Bạt huynh tới Trung Nguyên có phải chỉ vì muốn sinh chuyện thị phi, đại khai sát giới hay không?"



Bạt Phong Hàn ra khỏi dòng thác, đứng giữa đầm nước, khí thế như muốn áp chế cả thiên hạ: "Ha ha... Khấu Trọng sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy, nhưng không ngờ Từ huynh đệ khí khái anh hùng hào sảng mà lại có một trái tim nhân từ kiểu đàn bà như vậy. Điều này có lẽ sẽ làm các nữ nhi hoan hỷ, nhưng cũng không phải là hành động của bậc đại trượng phu."



Y ngừng lại đôi chút, song mục sáng rực lên nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Lăng nói tiếp: "Đại trượng phu lập thân với đời, quan trọng nhất chính là có thể phóng tay làm tới, tiến thẳng về mục tiêu mình đã đặt ra, cho dù là võ lâm chí tôn hay thiên hoàng lão tử muốn chặn lại cũng vung kiếm dẹp tất. Bạt Phong Hàn ta lẽ nào lại vô vi tới mức đi sinh chuyện thị phi với những kẻ phàm phu tục tử chứ. Kiếm đạo chỉ có thể trưởng thành trong tôi luyện mà thôi, bởi vậy nên lần này ta tới Trung Nguyên với tinh thần dĩ võ hội hữu, thế nhưng những kể bại dưới kiếm ta đều không chịu tâm phục, cứ bám nhẵng không dời, bất chấp thủ đoạn báo thù, hừ... Bạt Phong Hàn này nào có sợ gì?"



"Bùm!"



Khấu Trọng cởi sạch quần áo nhảy ùm xuống đầm làm nước bắn tung toé ướt cả y phục Từ Tử Lăng, rồi trồi đầu lên bên cạnh Bạt Phong Hàn, vừa cười vừa thở hổn hển nói: "Bạt tiểu tử nói hay lắm, cái gì mà Bạt Phong Hàn ta nào có sợ gì, chớ quên rằng vừa rồi suýt chút nữa huynh đã bị người ta bằm thành thịt vụn rồi... hà vừa mới đó mà đã nói huênh hoang rồi..."



Bạt Phong Hàn dở khóc dở cười nói: "Ngươi càng lúc càng không khách khí với ta đó! Có điều ta lại cảm thấy rất mới mẻ, bởi chưa từng có ai nói với ta bằng ngữ điệu không khách khí như vậy với ta cả!"



Tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng nói: "Không ngại nói cho hai ngươi biết, ta còn có một bộ tâm pháp thúc đẩy công lực vô cùng bá đạo, một khi thi triển, lập tức có thể đột phá vòng vây, song sau đó ít nhất cũng phải nghỉ ngơi sáu tháng mới hoàn toàn phục nguyên được. Vì vậy ta vẫn rất cảm kích sự giúp đỡ của các ngươi, nên dù các ngươi có châm biếm thế nào ta cũng không để ý đâu."



Từ Tử Lăng ngồi xuống bên bờ đầm, đưa tay vuốt những hạt nước bắn lên mặt, mỉm cười hỏi: "Võ công của huynh học được ở đâu vậy? Tại sao lại đắc tội với Tất Huyền?"



Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Lăng ngươi bị người ta nói chẳng ra gì như vậy sao vẫn không hề tức giận, cũng không phản bác lấy một lời thế?"



Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình, nhân từ kiểu phụ nữ tức là ta có thiện lương và ôn nhu, có gì không tốt đâu chứ?"



Bạt Phong Hàn nhẻo miệng cười tươi nói; "Từ Tử Lăng đúng là Từ Tử Lăng, chẳng trách mà Đơn Uyển Tinh không thể nào quên ngươi được." Tiếp đó lại chìm cả người xuống dưới làn nước, lúc thò đầu lên hai mắt chợt lộ ra vẻ hồi ức, chậm rãi kể: "Từ khi ta hiểu chuyện đã lớn lên trong một đám mã tặc rồi, lúc đó chỉ biét kẻ nào mạnh hơn sẽ được ngồi lên đầu kẻ khác! Hà... đã lâu lắm ta không nghĩ lại chuyện xưa."



Khấu Trọng dài người đứng thẳng dậy, tuy gã thấp hơn Bạt Phong Hàn một chút, song thể hình khí độ đều không hề thua kém. Chỉ nghe gã nói: "Vậy thì không nói cũng được. Đúng rồi, không phải huynh đi cùng với Du di hay sao? Tại sao lại chỉ có một mình ở đây thế?"



Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Ta và nàng đã thất tán rồi."



Hai gã cùng thất thanh thốt lên: "Cái gì?"