Đại Đường Song Long Truyện

Chương 136 : Xảo ngộ tuyệt sắc

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Ba bóng nhân ảnh trước sau từ trên một tảng đá lớn cao ba trượng nhảy xuống, lăn lông lốc vào trong bãi cỏ cao quá đầu gối, thở hồng hộc không bò dậy nổi.



Từ Tử Lăng toàn tực khổ chiến Khúc Ngạo thọ thương, lại chạy liên tục gần hai canh giờ liền, lúc này đã như một ngọn đèn sắp kiệt dầu. Bạt Phong Hàn thì trọng thương mới lành, tiêu hao chân nguyên, sức cùng lực kiệt. Khấu Trọng cũng chẳng khá hơn hai người là bao nhiêu, lúc đó khi gã đang vận công trị thương cho Bạt Phong Hàn, nghe thấy tiếng cười của Khúc Ngạo, vội nôn nóng tăng cường công lực đả thông các kinh mạch tắc nghẽn của Bạt Phong Hàn, tiêu hao chân lực quá độ, lại chạy một quãng đường dài, tự nhiên là mệt mỏi như người hết hơi rồi.



Khấu Trọng miễn cưỡng nhỏm người dậy, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, dưới ánh trăng sao ảm đạm, chỉ thấy khắp nơi đều là núi non nhấp nhô, cười khổ nói: "Có phải chúng ta đã đi lộn hướng rồi không, tại sao chẳng thấy bóng thành Lạc Dương đây cả vậy?"



Bạt Phong Hàn thở hổn hển nói: "Ta dựa vào sao trời để nhận phương hướng, tuyệt đối không thể lạc đường được, dù có sai sót một chút thì ít nhất cũng có thể tới được bờ nam của Đại Hà."



Từ Tử Lăng thấp giọng quát: "Ngồi dậy luyện công!"



Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc thất thanh thốt lên: "Cái gì?"



Từ Tử Lăng lấy mình là mẫu, cực nhọc khó khăn ngồi dậy, tuy vẫn còn lắc lư lảo đảo, nhưng thanh âm lại hết sức chắc chắn: "Đây là do lão Bạt nói mà, nếu muốn luyện được võ công thượng thừa, điều kỵ nhất chính là lúc mệt mỏi bất chấp tất cả nằm yên một chỗ như kẻ tê liệt, vì vậy chúng ta phải nắm lấy cơ hội hiếm có này để rèn luyện ý chí sắt đá chống lại sự mệt mỏi, hai người hiểu không?"



Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Từ sư phụ dạy hay lắm!"



Nói đoạn cũng học theo gã ngồi dậy luyện công.



Khấu Trọng thì lảo đảo đứng dậy, khó khăn lắm mới trụ vững được thân hình, song vẫn hiên ngang nói: "Đứng thế này ta cảm thấy tự nhiên hơn!"



Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn nào còn sức lực để ý tới gã nữa, nhắm nghiền hai mắt, chìm vào cảnh giới vong ngã.



Cả ba đều hiểu rõ, phương pháp cầu sinh duy nhất trong tình hình hiện tại chính là mau chóng hồi phục lại thể lực và tinh thần, khi ấy muôn chạy hay muốn đánh cũng được. Thực tế thì đây là một cuộc tỷ đấu công lực và thể năng, vốn chỉ có hạng cao thủ như Loan Loan hay Khúc Ngạo mới có thể đuổi kịp bọn gã, những kẻ khác đều bị bỏ lại phía sau. Nhưng hai gã và Bạt Phong Hàn đã nhiều lần dừng lại nghỉ ngơi liệu thương, tình hình có thể đã thay đổi.



0O0



Trời gần sáng, Khấu Trọng đột nhiên gầm vang một tiếng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn vừa mở mắt ra, gã đã nhảy vọt lên không, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo cầu vồng bay vút về phía một con quái điểu. Hai người vừa mới tỉnh lại sau khi điều tức, nhất thời đều không ý thực được tại sao Khấu Trọng lại làm vậy.



Quái điều kêu "Quác" một tiếng, liệng thân sang một bên, bay vào một khu rừng gần đó. Tả thủ Khấu Trọng búng ra một đạo chỉ phong, bắn vào quái điểu. Con quái điểu giống như có mắt sau lưng, đập cánh lao vút lên cao, nhưng vẫn bị chỉ phong của Khấu Trọng quét phải đầu cánh bên trái, kêu lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo lao xuống dưới tàn cây rậm rạp.



Khấu Trọng như gặp phải đại địch, lập tức nhún chân phóng theo.




Tiếng vó ngựa nên xuống đường lớn dần, hơn bốn mươi kỵ sĩ tràn vào trong thôn, người nào người nấy đều vận kình trang, tay cầm binh khí. Dẫn đầu là một đại hán to lớn mặt mày hung dữ, lưng đeo song đao, hai mắt lấp lánh hữu thần, chắc hẳn là cao thủ kiêm tu nội ngoại công phu. Những người còn lại cũng không phải hạng tầm thường, động tác gọn gàng, liền lạc đều tăm tắp.



Bạt Phong Hàn dịch người sang phía Khấu Trọng, thấp giọng nói: "Kẻ này là Song Đao Đỗ Can Mộc, ta từng gặp hắn ở Lạc Dương một lần, hình như là thủ hạ đại tướng của Nguyên Văn Đô, tâm phúc đại thần của Việt Vương. Nghe nói hắn là cao thủ kiệt xuất nhất của Lữ Lương Phái hiện nay, song đao cũng tương đối lợi hại."



Khấu Trọng thầm nhủ nếu ngay cả hạng tâm cao khí ngạo như Bạt Phong Hàn mà cũng nói người này "tương đối lợi hại" vậy thì chắc chắn y cũng có một hai chiêu, bất chợt lại cảm thấy cái tên Lữ Lương Phái nghe rất quen tai, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra người mà Tần Thúc Bảo thầm yêu trộm nhớ chính là nữ nhi của Lữ Lương Phái chủ, thầm nghĩ không ngờ lại tấu xảo tới vậy.



Trên danh nghĩa, Việt Vương Động chính là hoàng đế tọa trấn Lạc Dương, Vương Thế Sung chỉ là thần tử của y. Đỗ Can Mộc đưa tay ra hiệu, đám kỵ sĩ lập tức lần lượt nhảy xuống ngựa, bắt đầu lục soát.



0O0



Từ Tử Lăng tiếp xúc với ánh mắt xinh đẹp nhưng cũng đầy vẻ khiêu khích của nàng, trong lòng cũng cảm thấy hơi xốn xang. Nữ tử kia lại còn đưa cánh tay ngọc ngà về phía gã, mỉm cười nói: "Đỡ người ta dậy được không?"



Từ Tử Lăng do dự giây lát rồi mới đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại, lập tức cảm thấy một cảm giác ấm áp trào dâng trong tâm khảm, trong lòng khẽ run lên.



Mỹ nữ được gã kéo dậy, cúi đầu nói một tiếng "cám ơn" rồi dịch người, thả chân xuống đất, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Ngồi xuống được không? Chúng ta nói chuyện một chút!"



Từ Tử Lăng chau mày nói: "Những người bên ngoài có phải đang tìm cô nương không? Cô nương vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm với tại hạ nữa hay sao?"



Mỹ nữ nghiêng tai lắng nghe, bất luận là tư thế hay thần thái của nàng đều hết sức tuyệt mỹ, khiến cho bất cứ ai cũng phải mê đắm ngắm nhìn. Chỉ thấy nàng le lưỡi nói: "Ác nhân lại đến bắt nô gia rồi! Huynh nhất định phải cứu ta, người ta ngoại trừ khinh công ra, võ công nào cũng rất tầm thường hết á!"



Đôi mắt nàng long lanh như mặt hồ mùa thu, sáng như hai vì sao ở nơi xa, vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là những biến hóa của cặp mắt ấy khi nàng nói chuyện, tựa hồ như trong mắt nàng đang không ngừng gợn lên từng đợt sóng cồn, ai có thể không dao tâm động thần cho được.



Từ Tử Lăng không nhịn được buột miệng hỏi: "Cô nương là ai? Đám ác nhân bên ngoài là thần thánh phương nào?"



Mỹ nữ dài người đứng dậy, thì ra nàng cũng khá cao, chỉ thấp hơn Từ Tử Lăng chừng hai thốn, thân hình thanh tú cao nhã. Nàng chẳng hề khách khí ngồi lên một chiếc ghế ở góc nhà, ngả đầu ra phía sau, nhắm mắt thở hắt ra một làn hương khí: "Thật mệt chết đi được!"



Nàng ngưng lại một chút rồi mở bừng mắt, hân hoan nói: "Người ta chỉ nhìn khí khái hào hùng của ba vị lúc vào thôn đã biết đều là anh hùng hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không bỏ rơi một nữ tử yếu ớt như người ta đâu, đúng không? Ồ, quên mất không nói cho huynh biết, tên ta là Đổng Thục Nhi, Vương Thế Sung chính là đại cừu phụ của ta đấy!



Từ Tử Lăng nghe xong thì tròn mắt ngạc nhiên, thì ra nữ tử trước mắt này lại chính là Lạc Dương đệ nhất mỹ nữ mà Bạt Phong Hàn đã nhắc tới.