Đại Đường Song Long Truyện

Chương 140 : Cố đô ngàn năm

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Lạc Dương sừng sửng đứng bên bờ nam Hoàng Hà, phía bắc Mang Sơn, phía nam Lạc Thủy, Hổ Lao phía đông, Hàn Cốc phía tây, bốn bề đều là núi non bao phủ, ở giữa là đồng bằng Lạc Dương, có bốn con sông Y, Lạc, Triền, Giản chảy qua, địa thế hiểm yếu, phong cảnh lại diễm lệ phi thường, đất đai phì nhiêu, khí hậu ôn hòa, giao thông cũng vô cùng tiện lợi.



Từ thời thượng cổ, các triều Hạ, Thương, Đông Chu, Đông Hán, Tào Nguỵ, Tây Tần, Bắc Ngụy, Tùy đều dựng đô ở đây. Được gọi là Hà Dương định đinh địa, ở Trung Nguyên mà chấn tứ phương, Lạc Dương là điểm xung yếu của giao thông thủy bộ từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, cũng là trọng địa quân sự của các lịch đại triều đình.



Sau khi Dương Quảng lên ngôi, lại định đô ở Lạc Dương, xây dựng hoàng thành mới.



Hoàng thành mới nằm ở Chu Vương Thành và Hán Nguy cổ thành, phía đông tới tận Triền Thủy, phía nam vượt Lạc Hà, phía tây sát Giản Hà, phía bắc dựa vào Mang Sơn, chu vi vượt quá năm mươi dặm, hùng vĩ phi thường.



Dương Quảng lại lấy Lac Dương làm trung tâm, cho đào một con sông lớn gọi là Đại Vận Hà, kéo dài từ Hàng Châu ở phía nam tới Trác Quận ở phía bắc, nối liền năm con sông lớn Hải hà, Hoàng Hà, Hoài Hà, Trường Giang, Tiền Đường lại, Lạc Dương từ đó càng trở nên thịnh vượng, trở thành đầu mối giao thông thương nghiệp trong thiên hạ.



Ngày hôm ấy trời còn mờ sáng, cửa thành mới mở, những thương nhân và những ngư dân, nông dân lũ lượt vào thành.



Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đeo mặt nạ hóa trang của Lỗ Diệu Tử, ung dung tiến vào thành từ cửa nam.



Lạc Dương quả khác những tiểu thành binh thường, chỉ riêng nam thành môn đã có ba cửa lớn, cửa ở giữa gọi là Kiến Quốc môn, cửa bên tả là Bạch Hổ môn, cửa bên hữu là Trường Hạ môn, quy mô vô cùng to lớn.



Lúc này hai người đã thay y phục của quan Ngoã Cương bằng hai bộ y phục nông dân mới mua được ở tiệm đồ cũ, trên vai đều vác một sọt rau mới cắt, sau khi tùy tiện báo hai cái tên, đám binh lính gác cổng thành liền cho họ vào mà chẳng hề hỏi han hay làm khó.



Sau khi vào thành, Từ Tử Lăng mới được đại khai nhãn giới.



Chỉ thấy con đường rộng hơn trăm bộ kéo dài từ cửa nam tới cửa bắc trải dài trước mắt, chỉ sợ phải tới bảy tám dặm.



Dọc theo hai bên đường các cây đào, thạch lựu, du liễu xanh mơn mởn, lúc này là khoảng giao mùa xuân hạ, đào đỏ liễu xanh, cảnh sắc như thơ như hoạ, không thể nói hết bằng lời.



Trên phố hàng quán san sát, đường phố giao nhau thông tới bốn cửa thành, tuy nhiệt náo nhưng rất có trật tự.



Bạt Phong Hàn cười cười nói: "Lạc Dương có hai điểm đặc sắc, Tử Lăng huynh đệ có biết là gì không?"



Từ Tử Lăng lắc đầu, tỏ vẻ hứng thú thỉnh giáo lại y.



Bạt Phong Hàn nói: "Đầu tiên chính là lấy phương nam bắc là trục chính, khiến dòng Lạc Thủy có thể chảy xuyên suốt toàn thành, chia Lạc Dương ra làm hai khu nam bắc, nối với nhau bằng bốn cây cầu lớn, trong thành còn có ba con sông khác là Y, Triền, Giản cùng nối liền với nhau, khiến cho kênh rạch trong thành nội rất chằng chịt, tập trung hết cả vẻ đẹp của sơn thủy về đây, làm cho người ta có một cảm giác tòa thành này là do bàn tay của trời cao sắp đặt chứ không phải con người có thể kiến tạo nên được."



Lúc này đột nhiên phía trước xuất hiện kỳ cảnh, một con thuyền chạy lướt qua dòng Lạc Thủy bên dưới, từ góc độ của Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, chỉ nhìn thấy nóc thuyền di động, trông như là con thueyenf đang lướt trên mặt đất vậy.



Từ Tử Lăng hân hoan nói: "Ta đã từng tới Thủy Hương thành trấn ở Giang Nam, cũng dẫn nước sông chảy qua thành như vậy, vốn cũng chẳng có gì là ly kỳ cả, nhưng rất hiếm thấy có dòng sông nào lại thẳng như dòng Lạc Thủy này, chia đôi Lạc Dương một cách căn bằng điều hòa, mà quy mô của thành này đương nhiên Thủy Hương thành không thể so bì được rồi. Còn một điểm đặc sắc nữa là gì vậy?"



Lúc này trời đã sáng rõ, người và xe cộ đi lại trên phố bắt đầu nhiều lên.
Vương Thế Sung thủy chung cũng không phải kẻ có thể tranh đoạt thiên hạ, tuyệt đối không so được với Đỗ Phục Uy, thậm chí cả Tiểu Tiễn cũng không bằng, đương nhiên không thể so bì với hạng hùng tài đại lược như Lý Mật hay Lý Thế Dân rồi.



0O0



Tân kiều đông bắc đẩu đình tây,



Đáo thử lệnh nhân thư thi mê,



My nguyệt văn bộ thần nữ phổ,



Kiểm ba xuân bàng thiết nương đê;



Liễu ti diểu diểu phong sào xuất,



Thảo lũ nhung nhung vũ tiễn tề.



Báo đạo tiền khu thiếu hô hát,



Khủng kinh hoàng yến bất thành đồ.



Khi hai người bước lên cầu Thiên Tân Kiều bắc qua Lạc Thủy, Bạt Phong Hàn mỉm cười ung dung nói: "Thiên Tân Hiểu Nguyệt đứng đầu trong Lạc Dương bát cảnh, đẹp nhất là vào lúc nửa đêm trăng sáng, minh nguyệt lơ lững giữa từng không, cùng mỹ nhân tay trong tay tới đây du ngoạn, cảm giác tuyệt diệu thế nào, nhất thời chính bản thân ta cũng không thể nào nói được."



Từ Tử Lăng đột nhiên dừng lại nói: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, chỉ sợ không thể cùng Phong Hàn huynh đi gặp công chúa được."



Bạt Phong Hàn cười cười nói: "Không biết Tử Lăng có chuyện gì gấp vậy?"



Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Phong Hàn huynh chớ nên cho rằng ta kiếm cớ tránh mặt công chúa, chỉ là ta đang lo lắng cho mấy huynh đệ bị thất tán, nên phải đi tìm bọn họ mà thôi."



Bạt Phong hàn nói: "Có phải Tử Lăng muốn nói tới bọn bốn người Đoạn Ngọc Thành không?"



Từ Tử Lăng gật đầu đáp: "Chính là bọn họ!"



Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Vậy ta cũng không ngăn cản huynh đệ nữa."



Hai ngươi ước định thời gian gặp mặt, rồi chia tay đi làm việc riêng của mình.