Đại Đường Song Long Truyện

Chương 149 : Thiền tự tàng bảo

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Vương Thế Sung trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ta muốn ba người đi trộm Hòa Thị Bích về đây!"



Khấu Trọng ngạc nhiên thốt: "Ngài biết Hòa Thị Bích đang ở đâu sao?"



Vương Thế Sung hừ lạnh nói: "Đương nhiên là biết, Lạc Dương là địa bàn của ta, có gì có thể giấu được ta chứ?" Nói đoạn lại liếc nhìn sang phía gã: "Nếu chuyện này mà thành, Thục Ni sẽ trở thành người của ngươi!"



Khấu Trọng vội nói: "Có thể làm việc cho thượng thư đại nhân, tôi còn dám đòi hỏi gì hơn nữa chứ. Nhưng có một chuyện tôi còn chưa hiểu, nhân đây cũng muốn thỉnh giáo đại nhân."



Vương Thế Sung chau mày nói: "Có gì cứ nói đi, tại sao đột nhiên ngươi lại trở nên dài dòng văn tự thế chứ?"



Kháu Trọng cười hì hì nói: "Theo tin tức của thượng thư đại nhân, Hòa Thị Bích có phải đang nằm trong tay Sư Phi Huyên hay không?"



Vương Thế Sung cười gượng nói: "Đương nhiên không phải ở trong tay nàng ta rồi, bằng không bảo ngươi đi trộm cũng chỉ uổng công một chuyến mà thôi. Nghe đồn võ công của Sư Phi Huyên đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh như là Ninh Đạo KỲ rồi, muốn trộm đồ trong tay nàng ta, e rằng còn khó hơn hái sao trên trời xuống nữa đó."



Lần này thì đúng là Khấu Trọng ngạc nhiên thật sự, trợn mắt há hốc miệng hỏi: "Vật quan trọng như vậy mà nàng ta không mang theo bên mình ư?"



Vương Thế Sung hạ thấp giọng như sợ bị người khác nghe thấy vậy: "Chuyện này là một đại bí mật trên giang hồ, ta cũng vì quen biết một hảo hữu tri giao của Ninh Đạo Kỳ nên mới biết được. Người ấy ngươi cũng đã gặp rồi, chính là Vương Thông lão sư đó."



Khấu Trọng đương nhiên còn nhớ đại nho Vương Thông. Chính ở yến tiệc tại nhà y, Khấu Trọng đã lần đầu gặp Vương Thế Sung, Bạt Phong Hàn và Phó Quân Du, lại được nghe tiếng tiêu quán tuyệt thiên hạ của Thạch Thanh Tuyền.



Vương Thế Sung chậm rãi nói tiếp: "Hòa Thị Bích đích thực là bảo bối lai lịch phi thường, là ngọc mà không phải ngọc, kỳ quái nhất là nó có thể giúp đỡ người trong phật đạo thiền định tu hành, đối với người tu luyện tiên thiên chân khí lại càng có ích lợi hơn."



Khấu Trọng không hiểu hỏi: "Như vậy thì Sư Phi Huyên phải ôm nó mà ngủ mới đúng, tại sao lại không đem theo bên mình chứ?"



Vương Thế Sung phì cười nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Thì ra Hòa Thị Bích có một đặc tính hết sức kỳ dị, chính là có thể biến hóa tùy theo thời tiết, lúc lạnh lúc nóng, lúc sáng lúc tối, cực kỳ khó nắm bắt, nếu dùng nó luyện công mà không cẩn thận sẽ sinh ra ảo tượng, rất dễ dàng tới tẩu hỏa nhập ma."



Khấu Trọng mỉm cười nói: "Vậy không phải chỉ cần cất nó trong hộp sắt là được hay sao?"


Lúc này có một đám thương nhân người Hồ bước vào cửa tiệm phía sau lưng hai người xem hàng, cả hai vội biết điều lùi sang một bên. Bạt Phong Hàn thừa cơ kéo Từ Tử Lăng tiếp tục bước đi: "Uyển Tinh rất căm hận Biên Bất Phụ, nhưng cũng tự biết bản thân không đủ nhẫn tâm để hạ thủ giết hắn, mà đây cũng không phải là chuyện dễ làm, thế nên đã nhờ ta làm giúp chuyện này. Kỳ thực thì tên ma đầu Biên Bất Phụ này quả thực lợi hại vô cùng, cho dù ba chúng ta liên thủ, nếu không phối hợp được với hoàn cảnh có lợi, cũng đừng hòng làm khó được hắn."



Từ Tử Lăng vừa đi vừa thì thầm: "Nàng muốn đối phó Âm Quý Phái, không sợ bọn chúng báo phục sao?"



Bạt Phong Hàn ung dung đáp: "Đây chính là một nguyên nhân khác khiến Uyển Tinh phải thông qua ta để đối phó Biên Bất Phụ. Bởi vì chỉ một Nam Hải Phái đã khiến Uyển Tinh phải vất vả ứng phó rồi, nếu công nhiên đụng đến cường địch đáng sợ nhất võ lâm là Âm Quý Phái, Đông Minh Phái của nàng sẽ bị diệt vong trong ngày một ngày hai cũng không chừng."



Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi: "Nam Hải Phái là thứ gì vậy? Tại sao ta chưa từng nghe qua?"



Bạt Phong Hàn phì cười nói: "Nam Hải Phái cũng không phải là thứ gì, mà là đệ nhất đại môn phái ở nam phương, thanh uy chỉ chịu kém với Tống phiệt. Chưởng môn Mai Tuần bảy năm trước mới chỉ hai mươi tuổi đã đăng lên ngôi vị, thiện dụng một cây trường thương, nổi tiếng khắp đất phương nam."



Từ Tử Lăng thở dài nói: "Trung Nguyên quả thật quá lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, nghe hoài mà cũng không hết."



Hai người lại bước lên Tân Trung Kiều, dọc theo dòng Lạc Thủy đi về phía đông, thuận lối tới chỗ hội họp với Khấu Trọng.



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Có điều khiến Nam Hải Phái trở nên đáng sợ không phải Mai Tuần, mà là sư công Nam Hải Tiên Ông Hoang Công Thác của y, người này luận bối phận nay võ công đều có thể liệt danh vào mười cao thủ hàng đầu của Trung Nguyên, so với Ninh Đạo Kỳ cũng chỉ kém sút một hai phần mà thôi. Cũng may là y đã thoái ẩn nhiều năm, bằng không Uyển Tinh sẽ càng phải đau đầu đấy."



Từ Tử Lăng hơi hiểu ra gật đầu nói: "Chẳng trách mà huynh hiểu biết chuyện của Trung Nguyên rõ như lòng bàn tay vậy, ít nhất thì cũng có Đông Minh Công Chúa chịu cung cấp tư liệu cho huynh."



Bạt Phong Hàn thản nhiên nói; "Từ khi còn ở Đột Quyết ta đã biết được rất nhiều chuyện ở Trung Nguyên rồi! Nào, chúng ta ngồi xuống bờ đê chờ Trọng thiếu gia vậy!"



Sau khi ngồi xuống, Từ Tử Lăng dõi mắt nhìn theo những con thuyền đi lại trên sông, lòng đầy cảm khái nói: "Huynh xem những chiếc thuyền kia thật tự do tự tại, cho dù ở giữa chốn phồn hoa, nhưng tất cả tranh đấu của thế gian này dường như không hề có quan hệ đến nó, còn ta và huynh thì lại bị cuốn sâu vào những thị phi phàm trần, khó thể thoát thân."



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Tử Lăng đúng là một người không tình nguyện tham gia vào cõi đời này. Có điều cho dù là con thuyền kia, sự thực thì cũng giống như chúng ta phải vật lộn giữa biển khơi, trong dòng nước xiết mà thôi. Chuyện phiếm nói tới đây là đủ rồi, chi bằng chúng ta cùng nghiên cứu xem làm sao mới bắt được Thượng Quan Long để truy vấn tin tức của Quân Du còn hơn."



Lúc này Khấu Trọng cũng đã tới, hưng phấn ngồi thụp xuống sau lưng hai người, thần sắc hớn hở nói: "Đêm nay chúng ta đi trộm Hòa Thị Bích được không?"



Hai người nghe xong đều ngạc nhiên tròn mắt nhìn nhau.