Đại Đường Song Long Truyện

Chương 167 : Từ trên nhảy xuống

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


"Phạch!".



Mỹ Nhân Phiến của Đa Tình Công Tử Hầu Bi Bạch hoa lên một vòng đẹp mắt trước mặt Bạt Phong Hàn rồi mới gấp lại trở về ống tay áo. Đoạn y nhìn chằm chằm Bạt Phong Hàn hỏi: "Chuyện này có thật không?".



Bạt Phong Hàn lạnh lùng gật đầu: "Hòa Thị Bích đích thực không ở chỗ chúng ta".



Hầu Bi Bạch cau mày nói: "Tại sao Bạt huynh không sớm nói ra?".



Bạt Phong Hàn hờ hững đáp: "Huynh có hỏi ta à?".



Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên phá lên cười.



Khấu Trọng đang định nằm xuống ngủ tiếp thì Hầu Bi Bạch giơ cao Mỹ Nhân Phiến, hướng mặt chỉ vẽ duy nhất hình Loan Loan về phía gã rồi hỏi: "Xin hỏi Khấu huynh, mỹ nhân này rốt cuộc là ai?".



Khấu Trọng liếc mắt lại nhìn, động dung thốt: "Đúng là tuyệt diệu tuyệt mỹ, truyền thần sinh động, giống như người sống vậy!".



Bạt Phong Hàn nghiêng đầu nhìn thử, cũng không khỏi tán thưởng chân thành: "Điều đặc biệt nhất là Hầu huynh đã nắm được cái khí chất đặc biệt rất khó hình dung của ả ta, nếu công phu của huynh cũng giống như họa công, chỉ e thiên hạ anh hùng đều phải cam bái hạ phong mất".



Khấu Trọng vẫn ngây người nhìn hình Loan Loan trên mặt phiến, ngạc nhiên thốt: "Huynh vẽ Loan Loan yêu nữa chỉ có hai màu đen trắng, tại sao ta lại có cảm giác màu sắc rất phong phú vậy nhỉ, thật là cổ quái!".



Hầu Bi Bạch hất nhẹ tay gấp chiết phiến lại, kinh ngạc nhắc lại: "Loan Loan yêu nữ?".



Khấu Trọng nằm xuống bàn, lẩm bẩmm nói: "Đó chính là tử địch của người tình trong mộng Sư Phi Huyên của huynh, Loan Loan yêu nữa, cao thủ xuất chúng nhất Âm Quý Phái sau Chúc Ngọc Nghiên, cũng may là ả không thích thuật thái bổ, không thì đã vắt kiệt Đa Tình Công Tử như huynh đây rồi".




"Khấu Trọng ngươi câm cái miệng chó lại cho ta!". Từ Tử Lăng phẫn nộ quát lên.



Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn lập tức mặt kệ tất cả, ôm bụng cười bò, nước mắt chảy hết ra ngoài.



Khấu Trọng nhảy bật dậy, loạng choạng bước đến "đầu giường" của Từ Tử Lăng, ngồi xổm xuống bên cạnh: "Lăng thiếu gia bớt giận, ta còn tưởng ngươi giống mọi khi, hễ ngủ là ngủ như heo luôn, ai ngờ ngươi lại nghe được chứ, tội quá, tội quá!"



Từ Tử Lăng mở bừng đôi mắt hổ, xạ ra hai luồng tinh quang khiến cho đến cả Khấu Trọng đã quen thuộc với gã từ thuở nhỏ cũng phải thầm kinh hãi, trầm giọng nói: "Cao nhân phương nào, tại sao có cửa lớn mở sẵn lại không vào, mà đi đi lại lại trên nóc nhà làm gì?".



Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng cùng giật mình đáng thót. Cho dù vừa rồi hai người có phân tán tâm thần một chút, nhưng chỉ riêng bản lĩnh người này có thể che được tai mắt họ mà lên được nóc nhà đã tuyệt đối không phải hạng tầm thường tiểu tốt rồi.



Trên nóc nhà vang lên một trận cười dài.



"Bình!".



Mái ngói vỡ tan tành.



Cùng với những mảnh ngói, gỗ vụn và bụi đất mù mịt, một bóng người cao lớn từ trên nhảy xuống, đứng trên chiếc bàn đặt ở giữa nhà.



Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt, gầm lên một tiếng, toàn lực xuất thủ, không chút dung tình.



Hãy còn một canh giờ nữa mới đến giờ Tý.