Đại Đường Song Long Truyện

Chương 175 : Ân đền oán trả

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Từ Tử Lăng vận công quạt nước, thì Bạt Phong Hàn đã trầm giọng nói:" Cố gắng đừng để bọn chúng chú ý, hiện giờ chúng ta đang ám sát, chứ không phải quyết đấu theo quy củ giang hồ gì sất!".



Từ Tử Lăng cúi thấp đầu, không để Độc Cô Bá nhìn thấy tướng mạo, chiếc mái chèo từ từ khua nhẹ trong làn nước, dáng vẻ nhàn nhã thong dong lạ thường.



Ánh mắt Độc Cô Bá sáng rực lên nhìn về phí hai người.



Do Bạt Phong Hàn ngồi ở đuôi thuyền quay lưng lại với y, thêm vào mưa rơi mù mịt, nên y không cảm nhận được thân hình đặc biệt cao lớn của họ Bạt. Còn Từ Tử Lăng thì đã đội một chiếc mũ rộng vành che kín mặt, thêm một thân hình lọm khọm, nên chỉ giống một thuyền phu bình thường mà thôi.



Độc Cô Bá chỉ trừng mắt lên nhìn họ một cái, rồi lại phân thần nghĩ chuyện khác. Nếu thuyền của hai người từ phía sau đi lên, y tự nhiên sẽ cảm giác hơn rất nhiều, nhưng y vừa mới đụng đầu với hai sư tỷ đệ Hoa Linh Tử, thế nên y càng không để ý.



Ngay cả hai người Từ, Bạt cũng không biết thần sui, quỷ khiến thế nào mà gặp phải Độc Cô Bá ở đây, huống chi là y.



Lúc này khoái thuyền của Độc Cô Bá chỉ cách bến đò nhỏ chừng hai mươi trượng, còn thuyền của Tử Tử Lăng thì đi từ đầu kia lại, cách bến đò khoảng hơn ba mươi trượng, ở trong hệ thống giao thủy đạo chằng chịt như Lạc Dương này, đây là một chuyện hết sức bình thường.



Bạt Phong hàn sớm đã đặt Trảm Huyền Kiếm dưới chân để tránh làm Độc Cô Bá sinh lòng cảm giác.



Chiếc thuyền của Độc Cô Bá lại gần bến đò, người này tính cách nôn nóng ngang ngược, không đợi cho thuyền dừng lại hẳn, đã nhún chân lao vút qua khoảng cách hơn trượng, hạ thân xuống bến.



Từ Tử Lăng không đợi Bạt Phong Hàn lên tiếng nhắc nhở, lập tức vận kình. Con thuyền nhỏ lập tức vụt lên ba trượng, chỉ còn cách bến đò chừng năm trượng hơn.



Đại hán chèo thuyền cho Độc Cô Bá ngạc nhiên nhìn qua, kinh hãi hét lên:" Bá gia cẩn thận!".



Bạt Phong Hàn dùng chân hất Trảm Huyết Kiếm lên cao, tung mình bay tới.



Độc Cô Bá giật mình quay người lại, đôi mắt ty hí âm độc lộ ra vẻ kinh dị.



" Cheng!".



Trảm Huyền Kiếm rời vỏ.



Phản ứng của Độc Cô Bá cũng nhanh nhẹn phi thường, nhân lúc Bạt Phong Hàn còn đang lơ lửng trên không cách mình chừng hai trượng, đã trầm người tọa mã, lăng không kích ra một quyền hòng cho đối phương lại gần.



Cùng lúc đó Từ Tử Lăng đã rút mái chèo lên, vung tay ném ra, miệng quát lên:" " Xem đây!".




Độc Cô Bá mới bị trọng thương, lại đạp chân vào khoảng không nên hoàn toàn mất đi năng lực phòng thủ, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi đến cùng cực.



Thích khách nấp dưới mặt nước ra tay hết sức chuẩn xác, đâm trúng cổ họng Độc Cô Bá đúng lúc thân người y đã rơi xuống nước quá nửa, khiến y chẳng thể nào kêu lên một tiếng cuối cùng mà rơi thẳng xuống nước, hồn du địa phủ.



Hai người giờ nhìn ra đạo kim quang đó là một chiếc trâm vàng hết sức tinh xảo. Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng chẳng ngờ lại xảy ra biến hóa này, cứ ngây người ra nhìn mặt sông dần trở lại phẳng lặng.



Gương mặt xinh đẹp thanh tú của Trầm Lạc Nhạn trồi lên, nở một nụ cười ngọt ngào với hai người:" Đa tạ hai vị tương trợ, bằng không Lạc Nhạn cũng khó báo được mối nhục này, nhưng xin các vị đừng nói cho ai biết chuyện này là do ta làm. Khúc Ngạo không ở đây mà ở một sào huyệt bí mật của Âm Quý phái, nếu hai vị đáp ứng giữ bí mật giúp ta, ta sẽ nói cho hai vị biết chuyện này, coi như là hồi báo".



o0o



Khẩu Trọng vỗ ngực ung dung nói:" Nếu thượng thư đại nhân có thể giả như thích khách làm thọ thương, đảm bảo Lý Mật sẽ lập tức cất quân xâm phạm, lúc đó thì cơ hội của chúng ta đã đến rồi!".



Vương Thế Sung lộ vẻ khó xử:" Hiện giờ chỉ e chúng ta còn chưa phòng bị được chu đáo, nếu cố ý để địch nhân có cơ hội, chẳng may có gì bất trắc thì không thể quay đầu được đâu".



Trương Trần Châu không biết có phải đã bị Lý Mật làm cho khiếp sợ hay không, xen miệng vào nói:" Lý Mật xưa nay bách chiến bách thắng, cho dù đã hao tổn nguyên khí sau trận Đồng Sơn, nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh, tại sao khẩu huynh đệ lại khẳng định chắc chắn có thể đánh bại hắn như vậy?".



Khẩu Trọng biết rõ nếu không nâng cao niềm tin tất thắng của đám người này, một kẻ tự tư tự lợi như Vương Thế Sung tuyệt đối sẽ không chịu mạo hiểm lớn như vậy, bèn chuyển ngữ điệu hùng hồn nói:" Tôn Tử binh pháp có nói, tri kỷ ti bỉ bách chiến bách thắng, các vị ở đây chắc cũng biết nữ nhi của Trác nhượng luôn giữ liên hệ với tôi, thông qua quan hệ của nàng ta... hừ, dù Lý Mật có đánh rắm một cái cũng không thể giấu nổi Khẩu Trọng này, chỉ cần hắn ta trúng kế xuất binh, chúng ta có thể dùng chiến thuật dụ địch, ám kích, phục kích để phá hủy hoàn toàn thần thoại chiến vô bất thắng của hắn". Ngưng lại một chút rồi gã nói tiếp:" Ngoài ra tôi cũng đã liên lạc với đại tướng thủ tịch Lưu Hắc Thát của Hạ Vương Đậu Kiến Đức, nhờ y hư trương thanh thế, bởi vậy chỉ cần thượng thư đại nhân chịu mạo hiểm một phen, Lý Mật chắc chắn sẽ trúng kế!".



Chúng nhân đều lấy làùm động dung.



Vương Thế Sung phần chấn nói:" Có thể để ta gặp người của Trác Kiều trước được không?".



Khẩu Trọng vỗ ngực:" Gặp Trác Kiều cũng không có vấn đề gì, hay là hôm nay gặp luôn đi! ".



Đến lúc này thì Vương Thế Sung không thể hoài nghi gì nữa. Nhưng Dương Công Khanh vẫn nói:" Có điều cần phải tính toán chu đáo để đề phòng vạn vô nhất thất. Đợi sau khi gặp Trác tiểu thư, chúng ta sẽ thương nghị kỹ hơn, không biết ý đại nhân thế nào?".



Vương Thế Sung vỗ bàn nói:" Cứ vậy mà làm!".



Khẩu Trọng lấy làm vui vẻ, trong bụng thầm nhủ nếu Lý Mật ngươi mà thoát khỏi khiếp nạn này thì hai chữ Khẩu Trọng từ nay sẽ viết ngược lại. gã lại nhớ tới số mặt nạ chôn ở một nơi bí mật ngoài thành, thứ ấy nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.



Bởi vì đối thủ thực sự rất mạnh.