Đại Đường Song Long Truyện

Chương 178 : Lần theo dấu vết (2)

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Tia nắng cuối cùng biến mất sau rặng núi phía Tây, Lạc Dương thành nhà nhà đều đã lên đèn, bên bờ sông nơi thuyền bè neo đậu lại càng rực rỡ, nhìn từ xa trông như một con rồng ánh sáng đang uốn khúc trở mình bay lên vậy.



Không biết có phải vì trời vừa mới đổ mưa xong hay không, mà không khí buổi tối hôm nay đặc biệt trong lành, mát mẻ, bầu trời đêm trong sáng không một gợn mây đen.



Tuy vẫn có người đốt đèn để chuyển hàng lên xuống thuyền, song phần lớn khu bến đò đều đã trở nên tĩnh lặng sau một ngày bận rộn.



Tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe và mấy kỵ sĩ đi dọc theo bờ sông, rồi dừng lại trên một bến đò. Một người trong bọn chúm môi huýt lên một tiếng, cơ hồ như muốn thông báo cho các bằng hữu của y trên thuyền đang đỗ nơi bến đò.



Khấu Trọng từ đầu vẫn quan sát ba chiếc thuyền khả nghi, nhưng cũng không ngừng chú ý tới chuyện xung quanh, liền hân hoan thốt lên: "Tiểu Lăng lão bằng hữu đến rồi kìa! Không ngờ lúc này mà cũng gặp được người quen nữa",



Từ Tử Lăng trợn mắt lên nhìn, ngạc nhiên nói: "Đây không phải Độc Cô Sách sao?".



Tống Sư Đạo nói: "Người đứng bên trái y là Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như, danh khí rất lớn, những kẻ khác đều là tử đệ của các thế gia".



Khấu Trọng ngây người: "Đúng là hắn rồi, ta nghe nghe giọng hắn rất quen, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy mặt".



Trước đó gã đã từng nấp trong tủ nghe trộm bọn Lý Mật và Tiền Độc Quan nói chuyện với Trịnh Thạch Như, chẳng ngờ hôm nay lại được gặp Lư Sơn chân diện mục của y.



Cao thủ nổi danh về cuồng và trí này ăn mặc rất không giống ai, bên trong vận nho phục văn nhân, bên ngoài khoác thêm một tấm áo choàng của võ sĩ, tóc dãi xõa ngang vai. Y ước chừng ngoài ba mươi tuổi, hình dáng thô hào, tướng mạo đại thể cũng không đến nỗi, bộ râu dê dưới cằm làm y có một mỵ lực rất đặc biệt.



Bạt Phong Hàn nói: "Tại sao hắn lại đi cùng với Độc Cô Sách vậy?".



Từ Tử Lăng thì nói: "Nhìn thần tình của Độc Cô Sách, xem ra vẫn chưa biết thúc thúc của hắn đã bị người ta giết chết rồi!".



Lúc bốn người ở trên chỉ trỏ bình luận, trên thuyền đã xuất hiện một vị tuyệt sắc mỹ nữ, uyển chuyển bước ra, chỉ riêng tư thái bước đi đã làm người ta phải rung động cả cõi lòng rồi. Phía sau có hai tỳ nữ xinh đẹp thị hầu nàng xuống bến.



Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc thất thanh thốt lên: "Bạch Thanh Nhi?".



Đây chính là ái thiếp của Tiền Độc Quan, Bạch Thanh Nhi, Bạt Phong Hàn từng dựa vào khí chất rất giống Loan Loan của nàng ta mà suy đoán mỹ nữ này cũng là yêu nữ của Âm Quý Phái.



Sau khi Bạch Thanh Nhi lên xe ngựa, Độc Cô Sách, Trịnh Thạch Như liền hộ tống mỹ nhân, dương dương tự đắc bỏ đi. Bạt Phong Hàn liếc mắt nhìn theo bóng hai ả nữ tỳ trở về thuyền, giật mình kinh hãi thốt lên: "Thật nguy hiểm quá! Chút nữa thì bọn ta trúng kế rồi!".



Khấu Trọng và Tống Sư Đạo đều nhìn y với ánh mắt khó hiểu.



Từ Tử Lăng cũng gật đầu nói: "Con thuyền đó mới chính là chân mệnh thiên tử!".
Bốn nữ nhân trên nóc lầu đều là hảo thủ mới của Âm Quý Phái, người nào người nấy đều rất xinh đẹp. Bốn người đang định nhảy xuống vây công Bạt Phong Hàn thì đột nhiên rơi vào giữa luồng chưởng phong quái dị lại hung mãnh vô song của Từ Tử Lăng, tự mình còn không lo được, đâu thể phân thần lo chuyện của người khác.



Đán Mai lúc này cũng từ phía đuôi thuyền phóng tới. Cừu nhân gặp mặt, hai mắt thị liền đỏ rực lên, không nói tiếng nào, nhảy đến thi triển sát thủ với Từ Tử Lăng.



Ở bên dưới, Bạt Phong Hàn đột ngột nhảy lui. Khi đao khí của hai nam nhân cuồn cuộn ập tới, y lại bất ngờ xông thẳng lên, lao thẳng vào giữa khoảng cách giữa hai thanh đao.



Chiêu này ngoại trừ cần bộ pháp thần kỳ ra, còn cần sự phối hợp hết sức hoàn hảo của lực đạo và chân khí, hoàn toàn ngược với lẽ thường, trước khi có được dị năng từ Hòa Thị Bích, có lẽ Bạt Phong Hàn miễn cưỡng vẫn làm được, song tuyệt đối không thể biến hóa tự nhiên và nhanh như hiện giờ, hai nam nhân kia lập tức rơi vào hiểm cảnh.



Cao thủ quá chiêu, quan trọng nhất chính là phán đoán.



Hai đao cùng lúc đánh vào khoảng không.



Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng, Trảm Huyền Kiếm lóe lên như một tia điện, chém thẳng vào nam nhân bên phải, còn đầu vai đưa ra phía trước, húc vào ngực nam nhân bên trái. Trong mắt người ngoài, y mới chỉ khẽ lắc mình một cái, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.



Nam nhân bên trái kêu thảm một tiếng, cả người bay lên khỏi sàn thuyền, rơi tõm xuống sông. Người còn lại cũng rống lên đau đớn, ngã gục xuống dưới chiêu kiếm nhanh tựa sao băng.



Bạt Phong Hàn vẫn không dừng lại, Trảm Huyền Kiếm trong tay hóa thành một màn kiếm ảnh dày đặc, phối hợp với bộ pháp huyền ảo vô song, tiếp tục truy kích Văn Thái Đình.



Văn Thái Đình đâu ngờ hai nam diện thủ của mình không thể đỡ nổi một chiêu của Bạt Phong Hàn, mà uy thế của đối phương lại tăng lên gấp bội, kiếm khí kinh người từ ngoài mười bước bức tới làm nàng ta cảm thấy như mình đang ở giữa một hầm băng lạnh lẽo, huyết dịch đông cứng lại. Nàng ta biết rõ so về khí thế mình đã bại không còn đường lui, nên nào dám sính cường, vội rít lên một tiếng, chém nhầu ba kiếm rồi lượn về phía sau, dùng một động tác vô cùng uyển chuyển hạ thân xuống sàn một thuyền khác cạnh đó.



Tiếng động do họ gây ra đã làm kinh động những người trên thuyền xung quanh, nhưng mọi người đều chỉ dám nấp trong khoang thuyền nhìn lén ra, có một số còn tắt hết đèn đuốc vì sợ liên lụy đến thân.



Bạt Phong Hàn vung kiếm gạt ba đạo kiếm khí nàng ta bắn tới, trong lòng cũng thầm kinh hãi, cười dài nói: "Thứ cho vãn bối không thể tiễn xa!".



Văn Thái Đình hừ lạnh một tiếng, song mục xạ ra những tia nhìn oán độc, không nói tiếng nào, phóng người lao về phía chiếc khách thuyền của Bạch Thanh Nhi.



Bạt Phong Hàn cho kiếm vào bao, quay người nhìn lên nóc lầu.



Từ Tử Lăng khoanh tay trước ngực, mỉm cười hỏi: "Trận này thế nào?".



Đám yêu nữ đang hỗn chiến với gã sau khi nghe tiếng rít của Văn Thái Đình liền lập tức đào tẩu tứ tán, Từ Tử Lăng cũng chỉ mong như vậy, nên không hề làm khó. Thực tế thì do địch nhân có tới năm người, lại toàn là cao thủ nên gã cũng không thể chiếm được tiện nghi.



Bạt Phong Hàn lắc đầu: "Vẫn còn chưa thống khoái, hi vọng Khúc Ngạo sẽ không làm ta phải thất vọng".