Đại Đường Song Long Truyện

Chương 182 : Thiên la địa võng

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


"Soạt!"



Tiếng dây cung bật lên.



Thoạt nghe thì như chỉ có một mũi tên bắn ra, kỳ thực là bốn cung tề phát, bởi vì thời gian phát tiễn quá chuẩn, nên nghe ra chỉ như một.



Từ trên nóc bốn tòa lầu cao ở hai bên đầu cầu, bốn mũi tên bắn xuống như bốn tia chớp rạch ngang trời, khi tiếng quát của Loan Loan còn chưa dứt thì đã tới nơi, chiếu cố đầy đủ cả hai người.



"Đang! Đang! Đang! Đang!"



Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn huy đao múa kiếm, lưng áp chặt lưng, mỗi người đánh văng hai mũi tên ra xa. Đao kiếm tiễn chạm nhau, tiếng động vang vang khắp cây cầu dài hơn một trăm ba mươi bộ. Bốn mũi tên bắn ra xa, rơi xuống dòng Lạc Thủy.



Khấu Trọng chỉ thấy hổ khấu tê rần, kinh hãi hỏi Bạt Phong Hàn: "Tiễn pháp của ai mà lợi hại như vậy? Hơn nữa lại có tới những bốn người?"



Bạt Phong Hàn thần sắc ngưng trọng nhfin chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười của Loan Loan, hạ thấp giọng đáp: "Nếu ta đoán khôn sai, có lẽ đây là Thiết Lặc Vệ dưới trướng Thiết Lặc Vương, thật không ngờ bọn họ cũng đã đến Trung Nguyên."



Khấu Trọng thầm sợ hãi, gã và Bạt Phong Hàn đứng trên mặt đất mà đã đón đỡ vất vả như vậy, nếu đang ở trên không, tình thế không phải càng hiểm ác hơn sao? Nếu đối phương chỉ có một người, có lẽ còn có thể dựa vào bản lĩnh hoán khí nhanh chóng mới có được sau khi hấp thụ dị năng của Hòa Thị Bích để tránh né, song khi bốn mũi tên do bốn đại hành gia cùng bắn ra một lượt, có thể tránh được hay không vẫn là một ẩn số.



Loan Loan yêu kiều nói: "Bốn mũi tên này chỉ là lễ vật ra mắt thôi, kịch hay còn ở phía sau kìa."



Một tràng cười dài, vang lên ở phía đầu cầu đối diện với Loan Loan.



Khấu Trọng đang quay mặt về hướng ấy, liền thấy ngay một nam một nữ xuất hiện, một người eo hông đeo phi qua, hơi có chút âm dương quái khí, chính là đệ tử đích truyền của Tất Huyền, Tháp Bạt Ngọc.



Bên cạnh y là Thuần Vu Vi, lưng đeo một cay loan đao mà người Đột Quyết vẫn hay sử dụng, rất thích hợp trong khi chiến đấu trên lưng ngựa, sắc mặt như có vẻ giận dỗi, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, ánh mắt u hoài cứ nhìn chăm chăm Khấu Trọng.



Tháp Bạt Ngọc khom người thi lễ với Khấu Trọng, rồi mỉm cười nói: "Lần này phải liên thủ với người khác đối phó Khấu huynh, quả thật là chuyện bất đắc dĩ. Khi trước tiểu đệ đã từng khuyến cáo một lần ở Tương Dương, mong Khấu huynh đừng nên đi cùng với tên tặc tử Bạt Phong Hàn này nữa, đáng tiếc là huynh không nghe lọt tai. Có điều tiểu đệ vẫn niệm tình cũ, đến nay vẫn chưa từng nhúng tay can thiệp vào chuyện của Khấu huynh và Từ huynh... nếu như bây giờ Khấu huynh đồng ý lập tức rời khỏi đây, tiểu đệ và sư muội tuyệt đối không xuất thủ ngăn cản."



Khấu Trọng thở dài, Tháp Bạt Ngọc này tuy tướng mạo cổ quái, nhưng khẳng định không phải hạng xấu xa, hơn nữa lại rất có phong độ. Lúc này gã lại không thể không quyết chiến sinh tử với y, nghĩ lại cũng thấy hơi đau lòng, cúi đầu buồn bã: "Tháp Bạt huynh liên thủ với Âm Quý Phái ác danh truyền khắp thiên hạ, không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của tôn sư sao?"



Thuần Vu Vi nhíu chặt đôi mắt liễu, tỏ vẻ không vui trách móc: "Con người ngươi sao không hiểu gì hết vậy? Chúng ta đến Trung Nguyên mục đích chính là bắt Bạt tặc về Đột Quyết, tất cả những việc khác đều không cần phải quan tâm. Bạt tặc kia thật đáng ghét, mỗi lần đuổi kịp hắn thì hắn lại trốn được, chút nữa thì làm người ta tức chết rồi."



Khấu Trọng còn biết nói gì hơn. Sau khi Bạt Phong Hàn đánh bạn với gã và Từ Tử Lăng, đám người Tháp Bạt Ngọc căn bản không thể làm gì nổi y. Cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ chính là bắt tay liên thủ với giáo phái có thực lực hùng hậu nhất trong Ma môn, Âm Quý Phái.



Bạt Phong Hàn khẽ nói: "Ta đoán lầm rồi! Tiễn thủ trên bốn tòa lầu kia không phải là Thiễn Tiễn Vệ của Thiết Lặc Vương mà là những cao thủ Đột Quyết từng được Tất Huyền đích thân chỉ điểm."



Khấu Trọng lập tức biến sắc, trầm giọng hỏi: "Có bao nhiêu tên?"



Lần này cùng với sư huynh muội Tháp Bạt Ngọc vào Trung Nguyên còn có Thập Bát Phiêu Kỵ do đích thân Tất Huyền huấn luyện, tinh thông chiến thuật vây công, người nào người nấy đều dũng mãnh vô song. Vì thế cho dù Bạt Phong Hàn võ công đảm lượng hơn người, gặp phải đám người này cũng phải tính đường đào tẩu. Có điều sau nhiều lần giao chiến, Thập Bát Phiêu Kỵ đã bị Bạt Phong Hàn giết mất một số, thế nên Khấu Trọng mới hỏi y câu này.



Bạt Phong Hàn cười khổ: "Chắc là có mười hai tiễn thủ chứ không phải bốn đâu."



Khấu Trọng khẽ run lên, tới giờ gã mới hiểu tại sao Loan Loan lại tự tin đến vậy.



Chỉ cần những tiễn thủ khác cũng lợi hại như bốn người vừa rồi, khi gã và Bạt Phong Hàn nhảy lên không trung, sẽ lập tức trở thành hai con mồi béo bở làm mục tiêu cho họ, nghĩ tới đây bất giác cảm thấy hối hận vì đã tới Thiên Tân Kiều này.
Chỗ tâm đường tròn dần dần hõm lại, nhưng không hề phát ra tiếng gỗ bị vỡ vụn.



Từ Tử Lăng cũng không ngờ lại có hiệu quả như vậy, đưa tay móc phần bị hõm xuống ra, ngón tay xuyên vào thớ gỗ, tựa như chọc vào miếng đậu hũ vậy. Từ Tử Lăng cũng phải giật mình đánh thót, không ngờ mình lại lợi hại đến thế. Gã rút ngón tay, lưu lại trên thớ gỗ một lỗ thủng sâu hoắm, nhưng do đáy thuyền qua dày, nên vẫn chưa xuyên thủng được.



Đang định chọc tay vào ngoáy thêm ra, thì gã chợt phát giác bột gỗ ở chỗ bị thủng đó từ từ tan ra.



Đang thầm khen lợi hại thì gã đột nhiên giật mình cảnh giác.



Sóng ngầm truyền tới không ngừng, rõ ràng là đã có người nào đó đang làm gì dưới nước.



Từ Tử Lăng thầm kinh hãi.



Chẳng lẽ gã cẩn thận đến thế mà vẫn không giấu nổi địch nhân?



0O0



Khấu Trọng tuy làm ra vẻ liều mạng quyết chiến, nhưng miệng lại cố hạ thấp giọng hỏi Bạt Phong Hàn: "Phía nào?"



Bạt Phong Hàn đương nhiên hiểu được ý ngã, nhưng chỉ cười khổ mà không dám. Địch nhân quả thực quá mạnh, phương pháp duy nhất chính là phá vây đào tẩu, nhưng lựa chọn phía nào để đào tẩu, lại là một vấn đề khó quyết định vô cùng. Nhìn bề ngoài, tự nhiên là phía huynh muội Tháp Bạt Ngọc và Thuần Vu Vi là thực lực yếu nhất, nhưng đây cũng rất có thể là một cạm bẫy.



Bạt Phong Hàn nhìn lên một tòa lầu cao, nhìn thấy bóng người ẩn hiện, liền trầm giọng nói: "Lạc Thủy!"



Khấu Trọng gật đầu biểu thị đồng ý.



"Cheng!"



Tỉnh Trung Nguyệt rời bao, đao khí lăng lệ lập tức bức tới phía Khúc Ngạo, Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng quát: "Khúc Ngạo trở thành chó của người Đột Quyết từ lúc nào vậy?"



Khúc Ngạo lão luyện hơn người, vậy mà cũng phải thoáng ngạc nhiên trước câu nói khắc bạc này của Bạt Phong Hàn, khí thế lạp tức giảm đi hai phần. Nên biết rằng Đột Khuyết thế mạnh, Thiết Lặc thế yếu, vì vậy người Thiết Lặc phải thuần phục người Đột Quyết cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Câu nói này đã làm Khúc Ngạo liên tưởng đến mặt này, nên khí thế mới tiêu giảm phần nào.



Không để bất kỳ ai có cơ hồi lên tiếng, Bạt Phong Hàn đã phóng tới, vượt qua Khấu Trọng, Trảm Huyền Kiếm bổ xuống đầu Khúc Ngạo như lưỡi tầm sét.



Tiếng quát tháo vang lên rầm trời, địch nhân ào lên trợ thủ, không ngờ Bạt Phong Hàn chỉ mới giở chút thủ đoạn đã thay đổi toàn bộ tình thế.



Càng loạn thì y và Khấu Trọng càng có cơ hội đào tẩu.



0O0



Tình cảnh trước mắt làm Từ Tử Lăng run cả người, thầm nhủ may mắn.



Thì ra địch nhân đang chăng hai tấm lưới móc câu lớn bên dưới Thiên Tân Kiều, đặt dưới mặt nước chừng nửa thước, nếu như Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhảy xuống sông đào tẩu mà không bị bắt sống mới là chuyện lạ.



Từ Tử Lăng biết chuyện không thể chậm trễ, vội vàng lặn xuống bên dưới tấm lưới.