Đại Đường Song Long Truyện

Chương 184 : Phong hổ long vân

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Không biết có phải cư dân trên phố bị tiếng chém giết đánh nhau khi nãy làm sợ hãi hay không mà nhà nhà hộ hộ, tiêum lớn tiệm nhỏ đều đóng chặt hết cửa chính cửa sổ, duy chỉ có Mạn Thanh Viện là đèn đuốc rực rỡ, chiếu rọi cả một khoảng xung quanh đó sáng như ban ngày.



Còn một khắc nữa là tới giờ Tý, những người đến xem náo nhiệt đa phần đều đã vào Thính Lưu Các, trên phố không thấy một bóng người, ngay cả đám binh sĩ thủ thành đi tuần tra cũng không biết đã trốn vào đâu mất.



Do Dương Động, Độc Cô phiệt và Vương Thế Sung đang minh tranh ám đấu, nên tình hình quản trị ở Lạc Dương rơi vào tình trạng không thể khống chế, thế nhưng trị an ngược lại còn tốt hơn lúc trước, tất cả bởi vì các bang phái đều cố gắng hết sức ước thúc thuộc hạ, không dám náo sự trong thời gian nhạy cảm này. Còn những người từ nơi khác đến thì lại càng không muốn có gây chuyện để trở thành mục tiêu chung cho tất cả các phe phái công kích.



Ba người đi trên phố, tiến thẳng về phía Mạn Thanh Viện.



Khấu Trọng đột nhiên thở dài một tiếng.



Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nói: "Cả tình hình ác liệt hồi nãy mà ngươi cũng thoát thân không mát một cọng tóc, tại sao lại thở vắn than dài vậy?"



Khấu Trọng đặt tay lên vai Bạt Phong Hàn, thành tâm nói: "Ta nghĩ đến chuyện lão Bạt huynh sắp bỏ đi, trong lòng có chút không nỡ thôi!"



Những đường nét cứng rắn trên gương mặt anh tuấn của Bạt Phong Hàn cơ hồ như cũng mềm ra đôi chút, y khẽ liếc nhìn Từ Tử lăng đang lặng lẽ bước đi, mỉm cười rầu rĩ: "Đây gọi là trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lần này Bạt mỗ đến Trung Nguyên, có thể gặp được hai vị huynh đệ đã coi như không uổng chuyến này rồi, huống hồ còn gặp được kỳ duyên ngàn năm, đạt được đột phá mà chính ta cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Nhân sinh được vậy, thì còn gì phải cầu mong nữa."



Từ Tử Lăng thản nhiên hỏi: "Phong Hàn huynh chuẩn bị lúc nào thì khởi hành?"



Bạt Phong Hàn trầm ngâm: "Sau khi giết được Khúc Ngạo, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, có khi là đêm nay cũng không chừng."



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều lấy làm ngạc nhiên.



Gã nhíu mày hỏi: "Tại sao huynh có vẻ đặc biệt không khách khí với Khúc Ngạo thế?"



Song mục Bạt Phong Hàn thoáng hiện sát cơ, lạnh lùng đáp: "Đây là lời thề ta đã lập lúc bị Khúc Ngạo đánh trọng thương phải nhảy xuống nước chạy trốn, kẻ nào muốn lấy mạng Bạt Phong Hàn này, Bạt mỗ sẽ báo đáp kẻ ấy cho thật đầy đủ." Tiếp đó lại mỉm cười: "Ta và hai người đặc biệt hợp nhau như vậy thực ra còn một nguyên nhân nữa, đó chính là cảnh ngộ của chúng ta tương tự như nhau."



Khấu Trọng dõi mắt nhìn ra con phố dài vắng vẻ phía trước: "Cảnh ngộ gì vậy?"



Bạt Phong Hàn vui vẻ: "Chính là võ công của chúng ta đều do bị người ta bức ép mới dần dần tiến bộ, không có ngày nào là không phải đào vong. Sau khi có được Trường Sinh Quyết, hai người không phải đã như vậy hay sao?"



Từ Tử Lăng đột nhiên nói; "Đối với việc giết Khúc Ngạo, huynh nắm được mấy phần?"



Bạt Phong Hàn hờ hững như không: "Lúc trước thì nửa phần cũng không, nhưng bây giờ thì chắc cả mười phần."



Khấu Trọng nhấc tay lên khỏi vai y, kinh ngạc thốt lên: "Tại sao lại biến đổi kinh khủng như vậy chứ?"



Bạt Phong Hàn bình tĩnh đáp: "Bởi vì tinh thần của hắn đã có một lỗ hổng rất lớn, chỉ cần biết cách, sẽ rất dễ làm hắn dao động, vừa rồi khi đại chiến trên Thiên Tân Kiều, ta đã khiến hắn mất đi lòng tin có thể đánh bại được ta, vì vậy đêm nay chỉ cần khoét rộng thêm lỗ hổng tinh thần ấy, ta chắc chắn sẽ toàn thắng." Cuối cùng y bồi thêm một câu: "Nếu giết được Khúc Ngạo, vậy thì cho dù ta không đi tìm Tất Huyền, hắn cũng sẽ đích thân đến tìm ta. Địch thủ khó cầu, hắn ta còn phải bảo vệ ta nữa ấy chứ!"



Hai gã lúc này mới hiểu được dụng tâm thực sự của họ Bạt.



Khấu Trọng băn khoăn: "Không biết Khúc lão đầu và Phục tiểu tử đã giao thủ chưa nhỉ?"



Lúc này đám đại hán canh cửa đều ngây người nhìn chăm chăm vào ba vị tân khách đến trễ.



Bạt Phong Hàn lẩm bẩm: "Ta sợ hắn sẽ đến trễ!"



0O0
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt anh tuấn của Khấu Trọng, ngữ khí cũng lạnh lùng băng tuyết ngàn năm, không có lấy một chút tình cảm: "Ngươi là Khấu Trọng?"



Khấu Trọng dịch người sang một bên, để Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn ở phía sau có thể trông thấy nàng, rồi mới trầm giọng đáp: "Chính là tiểu đệ, không biết nên xưng hô cô nương là Lý phu nhân hay tẩu tẩu đây?"



Hồng Phất Nữ nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, khi nghe Khấu Trọng nói vậy, ánh mắt nàng liền thoáng hiện lên vẻ giễu cợt, ngữ khí vẫ lạnh lùng như trước: "Chuyện này là do các ngươi tự quyết thôi."



Ba người đều lấy làm ngạc nhiên, ngấm ngầm cảm thấy điều gì đó không thỏa đáng ở đây, bằng không nàng ta cũng đâu đến nỗi phải dùng thứ ngữ điệu không khách khí đó chứ. Ánh mắt Hồng Phất Nữ dừng lại trên người Từ Tử Lăng, đôi phụng nhãn ánh lên những tia kỳ lạ, ngữ khí trở nên mềm mỏng hơn đôi chút: "Tần Vương có chuyện muốn gặp hai vị một lát, nên đặc biệt sai thiếp thân đến đây thỉnh giá, sự việc trọng đại, mong hai vị không cự tuyệt."



Bạt Phong Hàn không nhìn nàng nữa, chậm rãi nâng chén rượu đặt trên bàn lên uống cạn.



Trên gương mặt anh tuấn của Khấu Trọng thoáng lộ vẻ tức giận, cất giọng lạnh lùng còn hơn cả Hồng Phất Nữ vừa này: "Nếu vì chuyện Hòa Thị Bích không cần nói nữa."



Song mục Hồng Phất Nữ lấp lánh hàn quang, nhìn chằm chằm vào Khấu Trọng. Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Bạt Phong Hàn đã xen vào: "Sao không đi xem hắn có gì muốn nói không, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết thôi mà."



Từ Tử Lăng ung dung gật đầu: "Trọng thiếu gia đi đi! Tất cả làm theo ý của ngươi là được!"



Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý.



0O0



Hồng Phất Nữ đẩy cửa ra, khẽ thở dài nói: "Vào đi! Hi vọng khi trở ra ngươi và Tịnh lang vẫn là hảo huynh đệ chứ không phải hai kẻ tử đối đầu."



Khấu Trọng liếc nhìn nàng một cái, rồi mới bước qua bậu cửa, tiện tay khép luôn lại.



Đây là gian sương phòng cuối cùng ở phía đông của tầng thứ ba tòa lầu phía bắc, to gần gấp đôi gian phòng của ba người bọn Khấu Trọng.



Lý Thế Dân đang đứng trước cửa sổ, chăm chú quan sát hồ cá bên dưới.



Nghe tiếng Khấu Trọng, y thở ra khe khẽ nói: "Sự tình có phải đã đến mức không thể vãn hồi rồi hay không?"



Khấu Trọng đi đến trước chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, nhìn chằm chằm vào tấm lưng hùng vĩ của Lý Thế Dân, trầm giọng hỏi: "Thế Dân huynh muốn ám chỉ chuyện gì vậy?"



Lý Thế Dân chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Khấu Trọng: "Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi? Khấu huynh còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa, bất luận là cử chỉ ngôn hành hay phong thái đều có cốt cách của nhất đại cao thủ, chẳng trách mà dù cừu gia của huynh ở khắp thiên hạ, nhưng vẫn không kẻ nào làm gì được huynh, ngược lại còn bị huynh làm cho đảo tiên tán loạn."



Khấu Trọng mỉm cười: "So với Tần Vương điện hạ, một Khấu Trọng nhỏ bé này có đáng là gì. Từ sau khi Tần Vương khởi binh ở Thái Nguyên, trước sau đã đánh bại hai mãnh tướng của tiền triều là Tống Lão Sinh và Khuất Đột Thông, lấy nhiều thắng ít, dùng trí đoạt được Quan Trung, làm cho quý phiệt có một căn cứ địa vững chắc, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Tiếp đó lại tây chinh Lũng Hữu để củng cố Quan Trung, đánh đuổi phụ tử Tiết Cử trở về nguyên địa. Hiện giờ có ai dám coi thường Lý gia nữa đâu? Công lao đó liệu ai bì kịp Tần Vương chứ?"



Lý Thế Dân lắc đầu: "Lý gia của ta nhiều đời làm tướng, căn cơ thâm hậu, chỉ cần có danh chính ngôn thuận, sách lược chính xác thì thắng là chuyện đương nhiên, làm sao bằng Khấu huynh đơn thân độc mã mà lại có thể lật tay làm mưa, vẫy tay gọi gió, thay đổi cả hình thế thiên hạ. Hà! Đã lâu không gặp, huynh ngồi xuống uống chén rượu với ta được không?"



Khấu Trọng không tỏ thái độ gì, tuỳ tiện ngồi xuống.



Lý Thế Dân cầm bồ rượu lên, rót cho gã một ly, đoạn mỉm cười: "Ta vẫn thích huynh gọi ta bằng tên như trước, giao tình của chúng ta có phải như bèo nước gặp nhau đâu. Năm xưa nếu không có hai vị huynh đệ tương trợ, Lý gia chúng ta đâu được phong quang như hôm nay." Tiếp đó y ngồi xuống hai tay nâng chén lên kính lễ: "Chén này là để đa tạ Khấu huynh đã ra tay tương trợ khi ở Phi Mã Mục Trường, cứu Lý Tú Ninh thoát khỏi tay Lý Thiên Phàm và Trầm Lạc Nhạn."



Rượu nồng cay xé họng.



Khấu Trọng vuốt vuốt cổ họng kêu lên: "Rượu ngon! Chắc là không có độc đấy chứ?"