Đại Đường Song Long Truyện

Chương 192 : Mãnh tướng như mây

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Tốc độ và thân pháp của Hồng Phất Nữ dường như đã nằm ngoài tưởng tượng của Khấu Trọng. Đáng sợ nhất là cây hồng phất trong tay nàng phối hợp một cách hoàn hảo với thân pháp tuyệt mỹ, khiến Khấu Trọng căn bản không có đường né tránh, còn thoái lui về sau thì chỉ càng khiến đối phương có thể triển khai thế công lăng lệ, đáng sợ hơn mà thôi. Nhất thời bóng đỏ rợp trời, ào ạt cuốn về phía Khấu Trọng như cuồng phong thịnh nộ.



Còn Khấu Trọng thì lúc này cả Tỉnh Trung Nguyệt cũng chưa kịp rút ra, chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay trần ứng phó với thế công tựa di sơn đảo hải của hồng y mỹ nữ này.



Cây hồng phất trong tay nàng vừa cương vừa nhu, phất tùy ý chuyển, những sợi tơ phất trần được nàng khống chế như có mắt, như linh xà mổ vào những chỗ sơ hở trên tay đối thủ, cả cán phất trần cũng có thể quay ngược ra để điểm vào huyệt mạch, lợi hại phi thường. Vừa bắt đầu nàng đã dùng đấu pháp đánh nhanh thắng nhanh, áp sát đối thủ, khiến Khấu Trọng thởi không ra hơi.



Khấu Trọng lúc này đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, chỉ có thể kiến chiêu chiết chiêu, chờ đợi cơ hội phản kích.



"Roạt!"



Tơ phất trần quất trúng vai Khấu Trọng một đường, lập tức làm y phục gã rách nát, để lộ ra hơn mười vết máu nhỏ. Đây còn là do Khấu Trọng linh hoạt, trước khi một kích hung hiểm này của đối phương quất trúng ngực đã kịp đảo người né tránh chỗ yếu hại. Để đề phòng cước pháp lăng lệ bất thỉnh thoảng lại bất ngờ đột kích, cuối cũng gã cũng bị cây phất trần của Hồng Phất Nữ thừa cơ đánh trúng. Hơn mười đạo kình khí rát buốt bức vào nội thể.



Khấu Trọng biết nếu để tình thế tiếp tục diễn biến, chỉ e sẽ dẫn đến kết cục gã phải hoành thây nơi ngõ nhỏ này, nên vội hít mạnh một hơi chân khí, hóa giải đi mười mấy đạo kình khí nhỏ li ti, rồi vận tụ toàn thân công lực, đánh ra1 chưởng. Trong giờ khắc sinh tử này, công lực có được từ Trường Sinh Quyết và Hòa Thị Bích của Khấu Trọng đã được phát huy tới cực điểm.



Hồng Phất Nữ tuy chiếm được thượng phong, nhưng một chiêu tưởng chừng như hết sức bình thường vô dị của Khấu Trọng lại khiến nàng có một cảm giác không biết chống đỡ thế nào.



Chưởng này của Khấu Trọng thực tế là do một chuỗi các động tác liên hoàn hợp thành, thông qua vô số biến hóa làm nghi hoặc địch nhân, mới đến phương vị cuối cùng, khiến Hồng Phất Nữ hoàn toàn vô phương nắm rõ được lộ tuyến tấn công của gã. Đồng thời mỗi động tác đều hết sức tự nhiên liền lạc, khiến người ta cảm giác như gã đã vận hết toàn thân công lực và toàn bộ tâm thần vào một chưởng này vậy.



Nguy hiểm nhất chính là nàng vốn định thừa thắng xông lên, quét phất trần vào mặt đối phương, chẳng ngờ một chưởng này của Khấu Trọng đã hoàn toàn phong bế mọi đường tấn công của nàng.



Không biết làm sao, cuối cùng Hồng Phất Nữ đành phải biến chiêu nghênh tiếp, trầm cổ tay xuống, dùng một thủ pháp hư thực ảo biến để đỡ lấy chưởng thế của Khấu Trọng. Hư chính là ra bộ muốn quét phất trần xuống tiểu phúc gã, thực là tơ phất trần khẽ hất lên trên, quét vào uyển mạch tay phải.



Khấu Trọng cười lên ha hả., chưởng thế không đổi, bất ngờ lao về phía trước, chưởng biến thành đao, đâm thẳng vào chiếc cổ thon nhỏ của mỹ nữ, kình khí rít lên những tiếng ghê người.



Hồng Phất Nữ nào ngờ Khấu Trọng lại có kỳ chiêu phản thủ vi công như vậy, tuy bất phục khí, nhưng cũng biết phất pháp của mình đã bị Khấu Trọng nhìn thấu, đành hú lên một tiếng lanh lảnh, thu hồi phất trần, hai chân hất lên tung ra năm cước như điện chớp.



Khấu Trọng tới giờ mới tìm được cơ hội phản kích, cười dài một tràng, đảo người lộn lên trên đầu Hồng Phất Nữ, song chưởng áp xuống, nhẹ nhàng tránh khỏi cước pháp kinh hồn mà gã cũng phải tự nhận là không bằng của hồng y mỹ nữ, tránh cường công nhược.



Loa Hoàn Kình ào ào đổ ra bao trùm xuống đầu Hồng Phất Nữ như một trận cuồng phong. Chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng, phất trần vung lên, cùng lúc đánh vào chưởng tâm hai bàn tay Khấu Trọng.



"Binh!".



Kình khí chạm nhau.



Thân hình yểu điệu của Hồng Phất Nữ còn đang lảo đảo thì Khấu Trọng đã lăng không nhảy lên, cười ha hả nói: "Đại tẩu quả nhiên lợi hại, tiểu đệ tự thẹn không bằng, đành phải muối mặt đào tẩu vậy!".



Dứt lời đã tung mình lướt đi, trong nháy mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.
Uất Trí Kính Đức tuổi chừng hai lăm hai sáu, nghe Lý Thế Dân nói vậy liền bước lên cung tay thi lễ.



Thoạt nhìn thì người này vừa không cao lớn, cũng chẳng khôi vĩ, thế nên chẳng hề khiến người ta để ý. Thế nhưng lại để cho Từ Tử Lăng một cảm giác vừa nhìn đã không thể nào quên, nguyên nhân chính là khí độ trầm ổn như núi và khí thế mang theo một cỗ sát khí đằng đằng của y, tỏ rõ một công lực phi phàm và khí chất đặc biệt, đúng là một mãnh tướng có thể coi địch nhân như không cho dù có đứng trước thiên quân vạn mã đi chăng nữa. Gương mặt y có vẻ hơi vụng về trung hậu, nhưng đôi mắt lại lấp lánh tinh quang, khiến người ta cảm thấy y tuyệt đối không thể là nhân vật dễ khi hiếp.



Lúc Từ Tử Lăng đang chăm chú quan sát, y vẫn khiêm cung giữ lễ, mỉm cười nói: "Tin rằng tại hạ sắp được thưởng thức tuyệt kỹ siêu phàm trong Trường Sinh Quyết của Từ huynh rồi"



Từ Tử Lăng đương nhiên hiểu được hàm ý đằng sau câu nói này của y, chỉ mỉm cười không nói gì.



Một người khác bước lên tự giới thiệu: "Tại hạ Bàng Ngọc, tham kiếm Từ huynh!".



Từ Tử Lăng cảm thấy trước mắt mình như sáng bừng lên.



Người này cao lớn anh tuấn, hiếm có hơn là thể hình rất đều đặn, không hề có lấy một điểm nào để bắt bẻ được, hơn nữa phong thái lại cởi mở, khiến người ta có ấn tượng y là người văn nhã ôn nhu, lại giỏi ứng đối, nhưng cũng không nói nhiều lời thừa thãi.



Hai người này đều là nhân vật trung kiên trong Thiên Sách Phủ của Lý Thế Dân, cũng là kình địch của gã và Khấu Trọng.



Đứng bên cạnh Bàng Ngọc là một thư sinh văn nhã, trên gương mặt trắng trẻo lúc nào cũng nở một nụ cười đầy tự tin, nói năng điềm đạm, thần thái nhàn nhà vô vi.



Khi Lý Thế Dân giới thiệu người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Từ Tử Lăng liền nhớ ra y và Uất Trí Kính Đức đều là những nhân vật mà Khấu Trọng đã đặc biệt nhắc tới, trong lòng không khỏi thầm sợ hãi.



Uất Trí Kính Đức không nộ mà uy, Bàng Ngọc anh tuấn tiêu sái, Trưởng Tôn Vô Kỵ thâm bất khả trắc, tất cả đều khiến gã sinh lòng cảnh giác.



Ba người còn lại lần lượt là La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo và Lưu Đức Uy, đều là cao thủ hiếm thấy. Chỉ riêng sáu hạ thủ này, đã có thể thấy được thực lực Lý Thế Dân kinh người thế nào rồi.



Sau khi giới thiệu, Lý Thế Dân thân thiết kéo tay Từ Tử Lăng sang một bên thấp giọng nói: "Hôm qua tiểu đệ và Lý Tịnh tiên sinh đã nói chuyện cả đêm...".



Nghe nhắc đến tên Lý Tịnh, Từ Tử Lăng lập tức không khống chế được bản thân, lên tiếng ngắt lời y: "Mỗi người một chí, không thể miễn cưỡng. Thế Dân chớ nên thấy Khấu Trọng bình thường luôn đùa bỡn mà hiểu lầm, sự thực thì hắn rất có chủ kiến, một khi đã quyết ý làm gì thì người khác tuyệt đối không thể dao động đâu".



Lý Thế Dân buông tay, mỉm cười thản nhiên: "Như vậy thì tiểu đệ cũng bớt được rât nhiều lời thừa. Sau này nếu có gì đắc tội, mong Tử Lăng huynh chớ trách tội, tiểu đệ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi".



Chăm chú nhìn Từ Tử Lăng với ánh mắt tràn trề tình cảm một hồi, cuối cùng y cũng dứt khoát buông tay, quay người dẫn theo đám cao thủ Thiên Sách Phủ đi lên lầu.



Từ Tử Lăng thầm thở dài, biết rằng bản thân đã bỏ qua cơ hội cuối cùng để làm hòa với Lý Thế Dân.



Từ giờ khắc này, Lý Thế Dân sẽ trở thành đại địch đáng sợ nhất của gã và Khấu Trọng.