Đại Đường Song Long Truyện

Chương 211 : Tiền hậu hiệp kích

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Hai gã chán nản ngồi phịch xuống đất.



Trên trời mây mù che mờ ánh trăng, xa xa ẩn hiện thấy ánh sáng thấp thoáng, chỗ đó chính là Yển Sư thành ở phía Bắc sông Lạc Thủy. Hơn hai canh giờ mò mẫm tìm kiếm trong núi từ Kim Dung thành kiếm đến tận đây, vậy mà vẫn không có chút dấu tích, làm hai gã gân cốt rã rời, chân nguyên hao tổn.



Khấu Trọng tức giận chửi đổng: “Tất cả đều do trận mưa đó hại chúng ta, chẳng những xóa đi hết dấu vết trên mặt đất, cả mùi cũng không còn gì nữa”.



Từ Tử Lăng lắc đầu: “Chỉ là một trận mưa bụi, thế nào cũng phải có dấu vết lưu lại”.



Khấu Trọng cười khổ: “Đương nhiên là có dấu vết, nhưng chỉ là dẫn đến Lão Quân Quan mà thôi. Hà!”.



Từ Tử Lăng nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”.



Khấu Trọng trầm ngâm: “Không phải Tuyên Vĩnh đã nói quân chủ lực của Lý Mật ít nhất cũng phải cần thêm một đêm nữa mới chuyển hết đến Bắc Mang Sơn hay sao? Vậy tại sao vừa rồi ở Kim Dung thành lại không có chút động tĩnh?”.



Hai gã cùng lúc giật mình, hiểu ra sự việc.



Khấu Trọng thở dài: “Giỏi cho Trầm bà nương! Quả nhiên lợi hại, đây nhất định là kế dụ long hoán phụng, đổi tân binh thành tinh binh, bốn vạn tinh binh kia nhất địnhđã mượn sự yểm hộ của tân binh, tiềm phục ở một nơi nào đó để chờ thời cơ đến là xuất hiện đột kích, kế này thực lợi hại, suýt chút nữa là chúng ta mắc lừa ả rồi”.



Từ Tử Lăng khổ não nói: “Hiện giờ chỉ còn gần hai canh giờ nữa là trời sáng, chúng ta biết đi đâu tìm phục binh đây?”.



Khấu Trọng nói: “Tinh binh của Lý Mật đã rời Kim Dung thành từ hôm kia, ngày nghỉ đêm đi, nói không chừng hiện giờ vẫn còn đang hành quân. Cả một đạo quân bốn vạn kỵ binh, nếu muốn tránh tai mắt người khác, chỉ có cách đi vào trong Mang Sơn mà thôi, nhưng dù phải đi đường vòng như thế, bọn chúng cũng đến được nơi cần đến hoặc sắp đến nơi rồi. Chúng ta phải nhanh lên!”.



Từ Tử Lăng chợt lên tiếng ngăn gã lại: “Đừng nóng vội, lần này nếu chúng ta lại đoán sai nữa, thì sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một để đại phá Lý Mật đó. Dựa theo tình thế hiện nay, bất luận là tân binh của Đơn Hùng Tín hay kỵ binh của Lý Mật, đều chỉ có thể áp dụng một chiến lược duy nhất, đó là dàn quân bố trận dựa lưng vào Bắc Mang Sơn, như vậy có thể tránh được mối lo phía sau. Vì thế bọn ta có thể giả định Đơn Hùng Tín sẽ đặt quân doanh ở phía Bắc Yển Sư, dựa vào Mang Sơn để dụ quân trong thành xuất chiến, còn Lý Mật sẽ giấu chủ lực ở một rặng núi nào gần đó, để tiện cho khinh kỵ xuất kích. Nếu đúng là như vậy, chỗ Lý Mật giấu quân, chắc không xa đây lắm đâu”.



Khấu Trọng áp tai xuống đất, hồi lâu sau mới ngồi dậy cười khổ nói: “Trầm bà nương nhất định đã phân phó thủ hạ dùng bao bố bọc kín vó ngựa, tiểu đệ đây chẳng nghe thấy gì cả”.



Từ Tử Lăng bật dậy nói: “Vậy thì dùng chân mà đi, dùng mắt mà nhìn!”.



oOo



Hai gã nấp vào bụi cỏ rậm rạp, con quái điểu của Trầm Lạc Nhạn lượn tròn trên đầu hai vòng rồi bay đi mất.



Hai gã xuyên qua đám cây bụi, nhìn xuống khu rừng bên dưới dốc núi, chỉ thấy doanh trại kề nhau san sát, có hàng có lối, lại chỉ cách thảo nguyên bên ngoài Yển Sư thành có một quả núi nhỏ, nếu kỵ binh vượt qua núi, chỉ cần một canh giờ là có thể đến sát chân thành Yển Sư rồi, quả là vô cùng tiện lợi, nhưng cũng bí mật phi thường.



Nơi này cách Thúy Vân Cốc năm chục dặm đường, nằm ở phía Đông Bắc Yển Sư, bên ngoài có thảo nguyên và rừng thưa. Giả như Đơn Hùng Tín đóng quân ở phía chính Bắc Yển Sư, dựa lưng vào Mang Sơn, địa điểm này vừa hay tạo thành thế ỷ dốc, rất đúng với yếu chỉ trong binh pháp.
Khấu Trọng, Trác Kiều, Tuyên Vĩnh, Đồ Thúc Phương và hơn hai trăm thuộc hạ trung thành với đại long đầu Trác Nhượng thúc ngựa phi trong khu rừng phía sau doanh trại của quân Ngõa Cương, nín thở nhìn địch nhân hoảng loạn, luống cuộng lên ngựa hoặc tán loạn chạy lên dốc núi, người kêu ngựa hý, loạn như ngày tận thế sắp giáng lâm vậy.



Chúng nhân một tay cầm cung, một tay cầm tên tẩm dầu, đợi chờ thời cơ để ra tay tập kích.



Tuyên Vĩnh thấp giọng nói: “Hơn ba mươi doanh trại bên bờ suối bên này đều là lương thảo, chúng ta đốt trước rồi mới thu thập bọn chúng sau”.



Trác Kiều trầm giọng: “Lý Mật là của ta, ta phải đích thân cắt cái đầu chó của hắn xuống”.



Khâu Trọng thầm than đáng tiếc, nếu như Vương Bá Đương cũng tùy hành, cái đầu của y sẽ là của gã. Nếu không phải vì Vương Bá Đương, Tố Tố rất có khả năng sẽ không tùy tiện gả cho tên Hương Ngọc Sơn đáng chết đó.



Lúc này bên kia đã vang lên tiếng hò hét, tiếng binh khí chạm nhau rầm trời, Trác Kiều huy động cây đại quan đao rất hợp với dáng người của nàng ta, gầm lên phát lệnh: “Các huynh đệ, thời khắc báo cừu cho đại long đầu đến rồi!”.



Lời vừa dứt đã thúc ngựa lao lên phía trước.



Hơn hai trăm người còn lại cùng lúc hét vang, đốt hỏa tiễn rồi buông cung.



Hơn hai trăm mũi hảo tiễn vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, vượt qua khoảng không hơn mười trượng, rải xuống các doanh trại của quân Ngõa Cương.



Các doanh trại lần lượt bốc lửa, những mũi tên bắn trật cũng rơi vào các bụi cỏ xung quanh, làm thế lửa càng thêm hung dữ.



Thứ dầu lửa này cháy rất mạnh, càng gặp ướt thì càng dữ dội, không hề bị ảnh hưởng của thời tiết mùa xuân.



Đến lúc bọn Trác Kiều xông vào doanh trại địch thì đã có ba bốn đợt hỏa tiễn được bắn ra, quá nửa số quân doanh đã bị bắt lửa, khói bay mù mịt khắp trời.



Địch nhân đâu ngờ lại có kỳ binh đột kích từ phía sau, thêm vào bọn Trác Kiều và Khấu Trọng phối hợp với đại quân của Dương Công Khanh hết sức nhịp nhàng, nên trong lúc hoảng loạn, đám quân sĩ lưu lại giữ trại căn bản không nhận ra đối phương chỉ có hơn hai trăm người, toàn quân rối loạn như tổ kiếm vỡ.



Đại quan đao của Trác Kiều gặp binh giết binh, gặp tướng chém tướng, lại có Khấu Trọng, Tuyên Vĩnh, Đồ Thúc Phương hộ vệ ba mặt, càng như hổ thêm cánh, thế như chẻ tre xông thẳng vào trại địch, đánh cho đám quân Ngõa Cương chạy như bầy chuột nhắt. Đám thủ hạ còn lại của Trác Nhượng cũng nhân lúc quân địch chạy tứ tán mà tản ra sát nhân phóng hỏa, biến chiến trường thành một đồ trường lớn, tình thế hỗn loạn đến cực điểm.



Tỉnh Trung Nguyệt trong tay Khấu Trọng lại càng uy dũng, mỗi một đao xuất ra, chưa cần đến nơi, đao khí đã làm địch nhân ngã nhào xuống đất. Cây Điểu Trác Kích của Tuyên Vĩnh cũng phát huy tác dụng, tung hoành giữa sa trường như chốn không người, đánh cho quân địch người ngựa ngã nhào, bỏ chạy láo nháo.



Chỉ trong nháy mắt, đội quân tràn đầy cừu hận này đã công vào giữa đại trại của quân Ngõa Cương, chỉ còn hơn nghìn bước nữa là xuyên qua trại địch, lên đến dốc núi.



Đại cục đã định, vấn đề còn lại chỉ là có giết được Lý Mật, kẻ xưa nay vẫn bất bại trên sa trường hay không mà thôi.