Đại Đường Song Long Truyện

Chương 218 : Tiếp thu chiến quả

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Khấu Trọng chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức khẳng định mình khó có thể dùng lực đấu với hai tên địch mới xuất hiện này. Hai kẻ này đều mặc võ phục của thân binh, song trên đầu đều đội mũ sắt che kín nửa mặt, rõ ràng là không muốn để người khác nhận ra Lư Sơn chân diện mục của mình.



Trường kiếm trong tay người bên tả hoa lên, hóa thành muôn ngàn điểm tinh quang rực rỡ, phản chiếu ánh sáng của hàng trăm ngọn đuốc xung quanh khiến người ta khó mà nhìn rõ thân hình y. Nhưng Khấu Trọng thì có thể khẳng định chắc chắn kẻ này chính là người đã từng giao thủ với gã Ảnh Tử Thích Khách Dương Hư Ngạn.



Người này là kỳ tài dụng kiếm, hỏa hầu đã đạt tới cấp độ của đại tôn sư kiếm đạo, hơn nữa kiếm pháp lại đi theo một đường riêng biệt, khác hẳn với những kiếm phái thông thường trên giang hồ. Chỉ cần một mình y, Khấu Trọng đã cảm thấy không dám chắc phần thắng rồi.



Người còn lại tay cầm một thứ binh khí kỳ hình quái trạng, giống qua mà không phải qua, giống kích mà không phải kích, cơ hồ như một thứ vũ khí lai tạp giữa hai loại này vậy. Thoạt nhìn công thế bá đạo của y, Khấu Trọng cũng dám chắc kẻ này võ công tuyệt đối không dưới Dương Hư Ngạn.



Gã đang thầm kêu khổ thì bảy cây thương mà quân sĩ đứng trên đầu tường ném ra đã bay tới sau lưng.



Chỉ nghe Khấu Trọng cười lớn nói: “Hư Ngạn huynh vẫn khỏe chứ?”



Cùng lúc đó, thân hình gã lắc lư mấy cái trên không, năm cây thương sượt qua hai bên và trên đầu, hai cây còn lại bị gã kẹp nách, rồi mượn lực đó hãm bớt đà rơi, tiếp tục bắn người lên cao, phóng thẳng về phía Vĩnh Thái Môn.



Với khả năng của Dương Hư Ngạn và Lý Thần Thông, cũng đành không kịp biến chiêu, đánh vào khoảng không Khấu Trọng vừa bỏ lại.



Cao thủ tương tranh, chỉ sai biệt một chút cũng đủ định sinh tử thành bại, đến khi hai người bọn họ vận khí hạ thân xuống mặt đất thì Khấu Trọng đã biến mất bên trong Hoàng Cung từ khi nào.



Nhất thời, tất cả truy binh đều tràn cả vào Vĩnh Thái Môn, tình thế hỗn loạn cực kỳ, khiến cho hai người hành động bất tiện, làm lỡ mất thời cơ ngàn năm có một để hạ sát Khấu Trọng.



oOo



Từ Tử Lăng thay một bộ y phục khác, rồi mua một thanh cương đao, đeo mặt nạ lên, đóng giả làm cao thủ tiền bối của hắc đạo Bá Đao Nhạc Sơn mà Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như đã nhận làm hôm trước, nghênh nghênh ngang ngang đi trên phố lớn, rồi rẽ vào một tửu quán đã hẹn trước, ngồi đợi Khấu Trọng.



Gã có lòng tin Khấu Trọng nhất định có thể giữa được mạng đào thoát khỏi tay Vương Thế Sung, đến đây hội hợp với gã.



Còn nếu Khấu Trọng đã chết, gã sẽ bất chấp thủ đoạn để hành thích Vương Thế Sung và Lý Thế Dân để báo cừu cho huynh đệ, sau đó nam hạ đón mẫu tử Tố Tố về giao phó cho Trác Kiều chăm sóc, rồi một mình gã sẽ đi tìm Vũ Văn Hóa Cập tính nợ cũ.



Đã muốn tranh thiên hạ, không phải ta giết ngươi, thì là ngươi giết ta, không ai có gì để oán trách ai cả.



Bất chợt Từ Tử Lăng có cảm giác lòng mình trở nên khoáng đạt, bao nhiêu tâm sự, sầu não đều biến mất khỏi cõi lòng.



Sống cũng vậy mà chết cũng vậy, chẳng có gì đáng để lo lắng cả.



Chuyện phải xảy ra thì rốt cục cũng đã xảy ra rồi.



Lúc này có hai nhân vật giang hồ bước vào tửu điếm, nhìn thấy Từ Tử Lăng đang ngồi một mình trong góc, đầu tiên ngạc nhiên, kế đó là sắc mặt đại biến, vội vàng quay người đi ra.



Từ Tử Lăng liếc thấy, trong lòng lấy làm nghi hoặc khó hiểu.



Nên biết rằng Nhạc Sơn mấy chục năm nay chưa từng đặt chân ra giang hồ, trừ phi là gặp phải cao thủ đồng bối năm xưa, bằng không thì theo lý phải không có người nào nhận ra mới đúng, tại sao hai hán tử này niên kỷ ước chừng chỉ chưa đầy tam thập, vừa nhìn đã nhận ra “y” vậy? Gã thử nghĩ kỹ thêm một lúc, lập tức hiểu ra.



Tin tức Nhạc Sơn đến Lạc Dương có thể đã truyền ra từ miệng Trịnh Thạch Như, hoặc giả là y đã nói chuyện này với một bang hội hoặc nhân sĩ có thế lực nào đó ở đây, kẻ này mới truyền lệnh cho thủ hạ lưu ý một nhân vật có ngoại hình giống như gã lúc này, thế nên chuyện vừa rồi mới xảy ra.


Từ Tử Lăng cười khổ: “Ngươi nói đơn giản như là ăn bát mì hay nuốt cái bánh bao vậy, huống hồ hiện giờ ngươi vẫn chưa lành hẳn, ở Vinh phủ ngoại trừ Dương Hư Ngạn ra còn chưa biết có nhân vật cao thủ nào nữa không. Chúng ta mù mờ xông vào đó tìm người, không làm loạn lên mới lạ thì đúng hơn”



Khấu Trọng nói: “Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con. Chỉ cần cứu được Hư Hành Chi, người của Tống Kim Cương sẽ giúp chúng ta đến Giang Đô, thời gian rất gấp, đêm nay chúng ta phải hành động ngay”



Kế đó lại tiếp lời: “Ngươi biết là ai muốn tìm Nhạc Sơn chưa?”



Từ Tử Lăng nổi dạ hiếu kỳ, hỏi: “Là ai?”



Từ Tử Lăng giả bộ thần bí: “Ngươi không thể nào đoán ra được đâu, là Thượng Tú Phương đấy”



Từ Tử Lăng thất thanh thốt: “Cái gì? Nàng ta vẫn ở lại Lạc Dương sao?”



Khấu Trọng nói: “Hiểu lầm này lớn quá rồi! Người giả làm Nhạc Sơn chẳng những làm nàng lưu lại đây đến tận bây giờ, mà còn khiến nàng bỏ ra mười lạng hoàng kim để trọng thưởng cho bất kỳ người nào có tin tức về hành tung của thứ hàng giả như ngươi đó. Ta thật muốn tìm nàng hỏi thử xem, tại sao lại muốn gặp Nhạc Sơn gấp như vậy chứ?”



Từ Tử Lăng mỉm cười hỏi: “Không phải ngươi nói nàng rất có hảo cảm với ngươi sao? Còn hẹn ngươi gặp riêng nữa cơ mà?”



Khấu Trọng cười khổ: “Lúc này khác, lúc xưa khác. Nghe nói bây giờ Lý tiểu tử đêm nào cũng đến Mạn Thanh Viện nghe nàng đánh đàn ca hát đó. Ngươi nói thử xem vậy thì đâu đến lượt ta nữa chứ?”



Từ Tử Lăng lắc đầu: “Lý Thế Dân tuyệt đối không phải hạng người trầm mê trong tửu sắc. Làm vậy chỉ là để tỏ lòng ngưỡng mộ hoặc che tai mắt bọn Vương Thế Sung mà thôi. Sự thực thì hắn đang bí mật chiêu hàng Lý Mật, nếu như thành công, thì thật chẳng khác gì không tốn một binh một tốt mà đã đại thắng một trận oanh oanh liệt liệt”



Khấu Trọng biến sắc nói: “Tin tức này từ đâu mà có?”



Từ Tử Lăng bèn kể lại cuộc gặp với Đồng Đồng, Khấu Trọng nghe xong liền vỗ bàn tán thưởng: “Hảo tiểu tử, quả nhiên không hổ là huynh đệ tốt của ta! Có điều ta không tin hắn thành công đâu! À... cũng không thể nói một cách quá chắc chắn như thế được...”



Từ Tử Lăng thấy mọi người đều liếc nhìn hai gã, liền nhắc nhở: “Ngươi tự kiềm chế một chút được không?”



Khấu Trọng giờ mới chịu cúi đầu ăn mỳ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là Loan Loan yêu nữ, đột nhiên ả biến mất như bọt nước, không để lại dấu vết gì, khiến người ta không thể đề phòng. Hừ, cho dù có cứu được Hư Hành Chi, con đường đi Giang Đô này cũng không dễ dàng gì đâu. Đừng quên Âm Quý Phái xưa nay vẫn hợp tác chặt chẽ với lão gia, đây mới chính là mũi ám tiễn có thể đâm vào lưng chúng ta bất cứ lúc nào đó”



Từ Tử Lăng thở dài: “Bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi, ngươi còn cách nào khác nữa sao?”



Khấu Trọng im lặng ăn hết bát mỳ, sau đó mới lắc đầu nói: “Chúng ta phải từ thế bị động chuyển thành chủ động, đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống thì mới giáo huấn cho tên Lý tiểu tử và lão hồ ly vong ân phụ nghiax Vương Thế Sung kia một trận được. Bắt cóc Đổng Thục Ni chỉ là bước đầu tiên, còn bước thứ hai... ngươi nghĩ ra được gì chưa?”



Từ Tử Lăng bực mình nói: “Ngươi đúng là kẻ trời sinh đã thích đấu đá rồi, bây giờ ngươi dựa vào cái gì để đấu với Lý tiểu tử? Cho dù đơn đả độc đấu, chắc gì chúng ta đã thắng nổi y?”



Khấu Trọng cười hì hì: “Chúng ta đấu trí chứ đâu có đấu lực, chi bằng ngươi giả làm Nhạc Sơn đi gặp Thượng Tú Phương, xem có chiếm được tiện nghi gì không?”



Từ Tử Lăng động tâm nói: “Hiện giờ trong tay ta không binh không tướng, ngươi bảo ta dò la cách nào đây?”. Kế đó lại giật mình nói: “Sao không thử con thuyền của Bạch Thanh Nhi? Ngươi cứ lộ chút bản lãnh rồi phủi đít bỏ đi, ta ở bên cạnh giúp thêm một phần. Dù sao thì từ giờ đến tối cũng còn hơn nửa ngày, tìm thứ gì đó chơi cũng tốt hơn là ngồi không”.



Từ Tử Lăng do dự nói: “Nếu gặp phải Chúc Ngọc Nghiên, thì không phải phiền phức lắm sao? Biết đâu mụ ta lại là hảo bằng hữu trước kia của Nhạc Sơn?”



Khấu Trọng nói: “Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với Chúc Ngọc Nghiên thôi, sợ gì chứ? Huống hồ cơ hội gặp phải mụ cơ hồ hầu như không có. Ngươi cứ thử làm đi, đây có lẽ là phương pháp duy nhất để thăm dò tình hình của Âm Quý Phái đó”



Từ Tử Lăng trầm tư giây lát rồi gật đầu: “Được rồi! Cứ làm theo lời ngươi, thử vận khí một phen xem sao!”