Đại Đường Song Long Truyện

Chương 225 : Bám mãi không rời

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Sau khi tiễn Hư Hành Chi lên bờ, hai gã lại tiếp tục hành trình của mình.



Tới khi thuyền buồm chuyển hướng đi ra Hoàng Hà, bọn gã mới thở phào nhẹ nhõm, trên sông rộng thế này, có muốn đào tẩu hay ẩn náu gì cũng dễ hơn rất nhiều.



Khấu Trọng thở dài nói: “Lúc chúng ta từ phương Nam xuất phát, giống như cả thiên hạ đều nằm dưới chân mình vậy, ngờ đâu trắc trở trùng trùng, ba người bọn Chí Hạ thì chết thảm trong tay Âm Qúy Phái, Ngọc Thành thì không biết ở đâu, còn ta với ngươi thì bị tình thế bức bách phải trở lại phương Nam, không thể đi Quan Trung tìm kho báu, càng nghĩ lại càng thấy buồn chán quá”.



Từ Tử Lăng nói: “Món nợ của ba người bọn Chí Hạ chúng ta nhất định phải báo, đại trượng phu ân oán phân minh, đám người Âm Qúy Phái đó thủ đoạn hung tàn độc địa, thế nào cũng có ngày chúng ta nhổ cỏ tận gốc, khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể làm hại người khác được nữa”.



Song mục Khấu Trọng sáng rực sát cơ, gật đầu nói: “Ngoại trừ Vũ Văn Hóa Cập, cừu gia lớn nhất của chúng ta bây giờ là Âm Qúy Phái, nợ máu phải trả bằng máu, huống hồ cho dù hai chúng ta có chịu nhẫn nhịn nuốt mối hận này, Loan Loan yêu nữ và Chúc yêu phụ cũng tuyệt đối không buông tha chúng ta đâu”.



Từ Tử Lăng nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta chịu cùng ngươi đi Giang Đô, bằng không thì đã lập tức trở về Ba Lăng đón mẫu tử Tố tỷ rồi. Đến giờ ta vẫn không hiểu tại sao lão gia lại hợp tác với Âm Qúy Phái để tranh giành thiên hạ, làm vậy khác gì bảo hổ lột da đâu chứ? Bên trong nhất định còn nguyên nhân gì đó mà ta với ngươi chưa biết được”.



Khấu Trọng nói: “Lo lắng nhiều vậy làm gì chứ! Sáng mai chúng ta sẽ chuyển hướng vào kênh Thông Tế, sau đó sẽ kiêm trình ngày đêm đến Giang Đô. Có điều phải bổ sung thêm lương thực nước uống trước đã, bởi vì ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm chúng ta mới đến nơi được”.



Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Ta cứ có một dự cảm bất tường, chuyến đi này chắc sẽ không thuận lợi như ngươi nghĩ đâu”.



Khấu Trọng vỗ vỗ lên Tỉnh Trung Nguyệt phía sau lưng: “Chúng ta có ngày nào là bình an vô sự chưa? Kẻ nào không sợ chết thì cứ việc đến đây, lão tử chấp hết! À... việc học thì không bao giờ đủ, ta cũng phải lấy bảo thư của Lỗ đại gia ra khổ công nghiên cứu đây”.



Từ Tử Lăng kéo gã lại nói: “Xin lỗi, người khổ công học tập là tiểu đệ, đến lượt Khấu đại ca ngươi đi lái thuyền rồi”.



o0o



Lâu lắm rồi hai gã mới có một đêm bình an vô sự.



Giờ ngọ ngày hôm sau, thuyền đến Lương Đô, một thành lớn ở phía Tây Bành Thành bên cạnh kênh Thông Tế. Hai gã còn chưa quyết định được xem ai ở lại coi thuyền, ai đi mua lương thực thì các nhân vật hắc đạo ở địa phương đã đại giá quang lâm.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều xuất thân nơi đầu đường xó chợ, nên cũng muốn dàn xếp nhẹ nhàng, quyết định đưa tiền mãi lộ theo đúng quy củ giang hồ để tránh chuyện rắc rối. Khấu Trọng cởi bỏ Tỉnh Trung Nguyệt, lên bến giao thiệp với đám người mới đến.



Tên tiểu đầu mục dẫn đầu cũng là lão giang hồ, thấy thể hình Khấu Trọng uy vũ như thiên thần, thái độ lại rất trầm tĩnh nhàn nhã, vội ôm quyền thi lễ: “Tiểu đệ Trần Gia Phong, Trí Đường hương chủ của Bành Lương Hội, xin hỏi vị hảo hán này cao danh qúy tính, đến từ nơi nào?”.



Khấu Trọng lập tức nhớ ra Bành Lương Hội có một vị tam đương gia là Diễm Nương Tử Nhậm Mi Mi, giờ mới nhớ vùng này nằm trong phạm vi thế lực của Bành Lương Hội, có điều là gã đương nhiên không muốn để Nhậm Mi Mi biết được hành tung của mình, nên vội đáp lại: “Tiểu đệ Phó Nhân, vừa mới làm ăn buôn bán ở Đông Đô, hiện giờ đang trở về Giang Đô. Hà! Thuyền vào bến nào đương nhiên là phải tuân theo quy củ của bến đó, tiểu đệ cần giao nộp bao nhiêu ngân lượng cho qúy hội, xin Trần hương chủ chỉ giáo”.



Trần Gia Phong thấy gã khiêm cung như vậy, lập tức tỏ vẻ ngạo mạn, mỉm cười nói: “Thấy thần thái Phó huynh như vậy, nhất định không phải hạng tầm thường, trên thuyền chắc hẳn cũng là hàng hóa thượng đẳng, chỉ có điều là hình như Phó huynh chỉ có một người giúp việc trên thuyền thì phải?”.



Khấu Trọng tự nhiên hiểu rõ y muốn gì.



Các nhân vật hắc đạo khi gặp người lạ đều lấy bốn chữ “tiên lễ hậu binh” làm khuôn vàng thước ngọc, nói một cách đơn giản chính là phải hiểu rõ thực lực đối phương, sau đó mới quyết định hạ thủ thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu gã không lộ chút thủ đoạn, đối phương sẽ được đằng chân, lấn đằng đầu, thậm chí là cả con thuyền cũng chiếm đoạt luôn mất.



Theo sau Trần Gia Phong cón có bảy, tám đại hán mặc võ phục, chỉ nhìn thần thái hung hăng đã biết là đám lưu manh ác bá hoành hành ngang ngược rồi.



Khấu Trọng gãi đầu nói: “Trần huynh nói đúng lắm, tiểu đệ dám một mình cùng một vị huynh đệ chở hàng đến phương Nam, đương nhiên là cũng có chút bản lĩnh nho nhỏ. Có điều nghĩ đến mọi người đều là đồng đạo giang hồ, thêm nữa tiểu đệ lại rất tôn kính Qủy Trảo lão nhân gia, đồng thời cũng có chút giao tình với Tam đương gia Diễm Nương Tử Nhậm Mi Mi nên mới y theo quy củ mà làm, Trần huynh chắc cũng hiểu ý tiểu đệ chứ?”.



Trần Gia Phong ngạc nhiên hỏi: “Không biết Phó huynh là bằng hữu phương nào?”.



Khấu Trọng lắc đầu lấy ra một đĩnh vàng, nhét vào tay y nói: “Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân, Trần huynh nể tình thì xin đừng tra xét làm gì, cứ coi như chưa từng gặp mặt tiểu đệ là được”.
Biên Bất Phụ đã lâu không thấy mặt cũng từ phía cửa khoang thuyền tà tà phóng lên, bổ về phía gã, rõ ràng là đã đoán lầm phương hướng phóng ra của Từ Tử Lăng, không ngờ gã không chạy ra cửa mà lại phá vỡ nóc lầu nhảy lên, lần này thật vô cùng kinh hiểm, cũng bằng như nhặt lại cái mạng nhỏ của mình từ trong tay Diêm Hoàng về vậy. Bằng không nếu để Biên Bất Phụ và Loan Loan cùng liên thủ hợp kích trong hành lang hẹp, chỉ e có Từ Tử Lăng khó mà toàn mạng.



Đúng lúc Thiên Ma Kình của Loan Loan bức tới sát cơ thể, Từ Tử Lăng hít mạnh một hơi chân khí, lực mới tái sinh, lộn nhào một vòng trên không trung, lướt lên đỉnh cột buồm, cười ha hả nói: “Thất lễ!”.



Loan Loan đổi hướng đuổi theo thì Từ Tử Lăng đã tung mình nhảy lên như một con chim khổng lồ, bay qua khoảng cách gần mười trượng, an nhiên hạ xuống bến thuyền.



Loan Loan chân khí đã tận, chỉ đành hạ thân xuống đỉnh cột, gương mặt xinh đẹp tái mét lại vì tức giận.



Khấu Trọng lúc này đã từ thành môn phóng vụt tới như một ngôi sao băng, miệng hét lớn: “Loan Loan yêu nữ có gan thì lên đây đại chiến ba trăm hiệp với Khấu Trọng, xem ta có bổ ngươi ra làm bốn mảnh không?”.



Thuyền buồm trôi thẳng theo dòng nước.



Biên Bất Phụ cười lạnh: “Để hai tên tiểu tử ngươi sống thêm mấy ngày nữa vậy!”.



Loan Loan cũng quay lại nhìn hai gã nở một nụ cười ngọt ngào.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chỉ biết chán nản nhìn theo rồi ngồi xuống bên bờ.



Khấu Trọng cười khổ: “Không ngờ vừa nói đã trúng ngay. Con thuyền bảo bối quả nhiên đã bị cướp đi mất rồi, có điều ta cũng không có tư cách gì trách ngươi được, bởi vì ta cũng chẳng kiếm được chút lương thảo nào cả”.



Lúc này Trần Gia Phong và một đám đại hán mới chạy tới, người người ngơ ngác nhìn nhau.



Khấu Trọng bực bội nhìn đám người này một cái, đoạn nói: “Thuyền cũng mất rồi! Các người đành tự tìm cách đi Giang Đô vậy!”.



Trần Gia Phong lúng túng nói: “Chúng tiểu nhân thật là có mắt không thấy Thái Sơn, không biết hai vị đây chính là Khấu gia và Từ gia danh chấn thiên hạ”.



Từ Tử Lăng thở dài: “Cái gì mà danh chấn thiên hạ chứ? Cả thuyền cũng mất rồi kìa!”.



Trần Gia Phong thấp giọng hỏi: “Hai người kia có phải là yêu nhân và yêu nữ của Âm Qúy Phái?”.



Khấu Trọng gật đầu hai cái coi như đáp lời.



Trần Gia Phong lộ vẻ khâm phục sát đất nói: “Thiên hạ này sợ rằng chỉ có hai vị đại gia đây là không sợ bọn họ mà thôi”.



Từ Tử Lăng bật cười nói: “Nịnh bợ cũng phải có mức độ mới được, ít nhất thì cũng có người của Từ Hàng Tịnh Trai không sợ Âm Qúy Phái, chứ không phải có mình bọn ta”.



Một đại hán đứng sau lưng Trần Gia Phong giơ ngón tay cái lên nói: “Từ gia mới là anh hùng thật sự, không hề tự cao tự đại”.



Khấu Trọng nói: “Các người có nói gì cũng chẳng chữa được cho cái bụng rỗng của chúng ta, có cách gì kiếm một bữa rượu thịt không, ăn xong rồi thì chúng ta ai đi đường nấy”.



Trần Gia Phong mừng rỡ nói: “Chuyện này thì dễ như trở bàn tay, hai vị đại gia, mời!”.



Hai gã cũng chẳng khách khí, đi theo bọn họ trở vào trong thành.